Đối với câu trả lời thảnh thơi như không có gì của Lý Uyên, Triệu Thần Hy có chút lúng túng. Ánh mắt hắn chớp vài cái, yết hầu di chyển liên tục, ngay cả cơ thể cũng không thể yên ổn duy trì một tư thế, hắn cúi đầu rồi lại ngẩn lên nhìn cô, bản thân muốn nói gì đó, mấp máy môi nhưng sau đó rất nhanh liền nuốt xuống bụng.
Không khí gượng gạo vô cùng, Lý Uyên cũng không có hứng thú nghe hắn nói, càng không muốn phí thời gian,
“ Nếu không có gì quan trọng thì tôi đi trước đây, Lạc Lạc đói rồi” - Lý Uyên giơ bình sữa vừa pha trong tay lên cho người đàn ông thấy, sau đó xoay người.
“ Nếu muốn, em có thể ở lại đây!” - Nhìn thấy cô có ý rời đi, hắn gấp gáp nói.
Cô khựng lại, đứng đó một lúc rồi xoay người lại, chậm rãi hướng mắt nhìn hắn.
Quan sát nét mặt không có ý xấu của người đàn ông, ánh mắt cô vẫn không giãn ra mà dè chừng, lát sau mới mở miệng hỏi:
“ Muốn thì có thể ở lại?”.
“ Việc trước đó … tôi đã điều tra rồi, không liên quan gì đến em … vậy nên …”.
Lý Uyên cười mỉa mai đôi chút, việc trước đó không phải do cô gài bẫy. Tất cả đều là do hắn không chấp nhận tình cảm của Trịnh Hoài An, và cái gia đình khốn nạn kia của cô.
Lý Uyên chẳng qua chỉ là kẻ vô tình bị kéo vào, rồi vô tình bị đối xử như một kẻ tội đồ.
Bây giờ đã chứng minh được cô không có liên can, hắn đang thấy áy náy nên mới muốn giữ cô lại?
Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh tanh, cô đương nhiên muốn ở lại nơi này, ở bên cạnh con gái, nhưng cuộc sống trước đây của cô đã dạy cho Lý Uyên biết một điều, trên đời này chẳng có gì là miễn phí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]