Triệu Thần Hy chẳng biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả chị gái của mình nữa, từ trước đến giờ luôn chiều theo ý hắn, sao gần đây cứ luôn trêu chọc vậy?
Hắn cảm thấy, hắn dần trở thành trò hề mất rồi.
Lý Uyên nhìn thấy Triệu Tử Anh còn vui hơn bắt được vàng, cô mỉm cười rồi nhanh chóng đi đến, háo hức nói:
“ Em đợi chị từ nãy đến giờ”.
Cô đi đến bên cạnh Triệu Tử Anh, cô ấy đằm thắm nhìn cô chăm chú rồi nói:
“ Tìm chị có việc gì, nhớ chị rồi chăng?”.
Triệu Thần Hy nhìn chị mình với ánh mắt chẳng khác nhìn tiểu tam là bao, hắn tặc lưỡi, thật không thể tin nỗi mà.
Lý Uyên cùng Triệu Tử Anh đi đến sofa ở phòng khách, an vị xong cô mới lên tiếng:
“ Chuyện thú vị hôm qua chị nói … là …”.
Triệu Tử Anh cười, bế bé cưng trên tay chọc chọc cái má bánh bao phúng phính rồi hứng thú đáp lời:
“ Đúng vậy, chính là công khai những chuyện mà đám người đó đã làm với em”.
“ Chỉ tiếc là có người nào đó chẳng biết vì lý do gì, kéo em về sớm, chẳng thể xem được cái gương mặt xanh không còn chút máu của đám người khốn kiếp đó” - Triệu Tử Anh nói, ánh mắt không ngừng liếc người nào đó đang ngồi phía đối diện ăn hoa quả.
Đối diện với cái nhìn của chị mình cùng với cái lắc đầu thất vọng của Lý Uyên, hắn toát mồ hôi, vội vàng nói:
“ Là do …”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517514/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.