Triệu thiếu chìm đắm mãi trong cái suy nghĩ tự trách, do bản thân hắn thích gì làm đó đã quen, cho nên mới tự ý kéo cô về nhà.
Sau này phải nhìn sắc mặt cô mà làm thôi, dù sao vợ chồng sống với nhau cả đời, không thể tuỳ tiện như trước được nữa.
Người đàn ông cứ mãi tự trách, mà không ngờ rằng …
Bản thân đã trở thành trò tiêu khiển của cô gái lúc nào không hay.
******
8 giờ sáng hôm sau …
Tại một quán cafe trong thành phố, Lý Uyên ngồi ở một góc bên cạnh cửa sổ, nhâm nhi tách trà được phục vụ đem lên.
Nhân viên cúi đầu lịch sự rồi mỉm cười:
“ Cho em hỏi chị dùng nước gì vậy ạ?”.
Lý Uyên nhìn người phục vị, nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Tôi đang đợi bạn …”.
Cùng lúc đó, một bóng dáng thước tha bước vào, Lý Uyên trông thấy liền nói với người phục vụ:
“ Bạn tôi đến rồi, cho một latte và một bánh matcha nhé”.
Cô gái từ ngoài cửa bước vào, nhìn một lượt quanh quán, khi thấy Lý Uyên liền tiến đến, yên vị ngồi xuống phía đối diện.
“ Cô dùng gì?” - Lý Uyên hỏi.
“ Cho một cam ép” - Cô gái lên tiếng.
Người phục vụ cúi đầu rời đi.
Góc cafe thoải mái, chỉ còn lại hai cô gái.
Cô gái ngồi đối diện Lý Uyên vén tóc mai bên tai rồi mở lời:
“ Hẹn tôi ra đây có việc gì sao?”.
Lý Uyên hạ tầm mắt xuống nhìn tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517511/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.