Triệu Thần Hy nghe cô nói, bực dọc đi đến bàn làm việc, bỏ tập tài liệu lên bàn, mặt nhăn mày nhíu, thở dài lên tiếng:
" Em không cần áy náy mà đến tận đây, cơ thể của anh, anh biết rõ nhất, anh đã nói không có gì là không có gì".
" Sao lại không có gì? Hôm qua cái lọ hoa đập vào... chắc chắn là sưng to" - Lý Uyên vừa nói vừa tiến đến chỗ hắn, tiếp tục lên tiếng:
" Mau để tôi xem, nếu thực sự không sao thì tôi sẽ về ngay, tuyệt đối không làm phí thời gian của anh đâu".
Lý Uyên đến gần, chẳng hề khách khí nắm lấy cổ áo của hắn rồi kéo, ngay cả caravat cũng bị cô nhanh chóng gỡ ra. Triệu Thần Hy có chút kinh ngạc, hắn đâu thể ngờ được cô lại làm ra chuyện này, lắp bắp mà hỏi:
" Em... em làm cái gì...".
" Tôi nói rồi, để tôi xem thử".
" Đây là nơi làm việc, em cởi đồ anh ra như thế lỡ như có ai trông thấy thì sao đây?".
" Lúc nãy tôi đã nói với Mike đừng để cho ai vào đây rồi, kiểm tra xong, nếu anh không sao tôi sẽ rời đi ngay, mau cởi ra".
Triệu Thần Hy giằng lại cổ áo đang bị cô nắm, nhíu mày:
" Tay em vẫn còn đau, đừng có náo".
" Nếu không muốn tôi đau thì anh đứng yên đừng có phản kháng nữa".
" Hai đứa...".
Một giọng nói từ phía cửa vang lên, cả hai người đang giằng co, ngừng lại rồi nhìn về hướng cửa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517451/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.