Lý Uyên yểu xìu rời đi, từng bước chân của cô nặng nề tựa như bị ai nắm lấy, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý mà, đột nhiên chung phòng... như thế... như thế có phải quá nhanh rồi hay không?
"Uyên".
Một giọng nói từ phía sau lưng truyền đến làm cho cô ngập ngừng dừng lại, tiếng bước chân ngày càng gần, giọng nói cũng rõ hơn:
" Em về phòng à?" - Triệu Thần Hy tiến đến gần, có vẻ như đang định cùng cô trở về phòng của họ.
'Phòng của họ' nghe thì có vẻ bình thường, nhưng lại khiến cho hắn thực sự rất vui.
Còn chưa kịp nói câu tiếp theo thì...
Lý Uyên chạy đi như một cơn gió.
À không, giống như gặp phải ma thì đúng hơn.
Lúc Triệu Thần Hy lấy lại tinh thần rồi đuổi theo thì vừa đến cửa phòng...
ẦM!!!
"???".
Hắn bị nhốt bên ngoài, bị nhốt không cho vào 'phòng của họ'.
Có vẻ như vẫn chưa hiểu được tình hình, hắn nắm lấy tay cửa, đẩy vào thì phát hiện nó cứng ngắt, như là có ai đó khoá trái.
Xong rồi, hắn thật sự bị nhốt ở ngoài.
" U... Uyên..." - Triệu Thần Hy lên tiếng rồi gõ cửa.
Cô gái đứng phía sau cánh cửa đó đang r sức bịt tai lại, giả điếc.
Đúng rồi, hiện tại cô không nghe thấy gì nữa, ý thức cũng mất, chẳng còn nhớ được ai là ai, đi ngủ thôi!!!
Lý Uyên đứng tựa lưng vào cửa đã khoá, đang lúc định rời đi thì cánh cửa đột nhiên chuyển động, đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517444/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.