Căn phòng lúc này không còn tiếng động gì nữa, cô gái nằm ở trên giường căng thẳng đến mức đông thành đá, cái đầu nhỏ liên tưởng đến vài chuyện không được trong sáng.
1 phút, 2 phút … N phút trôi qua, vẫn yên tĩnh như thế.
Lý Uyên không nhịn được mà hé góc chăn ra xem, liền thấy người đàn ông đan nằm ở ghế sofa đối diện, bất động, dường như đã ngủ.
“…” - Cô kéo chăn lên che kín mặt, thở dài.
Không có chuyện gì cả, hoá ra chỉ là do cô suy nghĩ nhiều thôi.
Haizzz …
Ơ, nhưng sao lại có cảm giác hơi tiếc vậy?
Bậy! Bậy! Bậy! Lý Uyên, tỉnh táo lại đi … mà cũng không đúng lắm, phải đi ngủ, tỉnh rồi thì sao có thể ngủ được?
Arggggg, tóm lại, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ thôi.
Lý Uyên bắt đầu nhắm mắt, thời gian cứ trôi qua, cô cứ nằm đó, không thể vào giấc. Vì cảm thấy bản thân đang lãng phí thời gian, nên cô quyết định sử dụng đến phương pháp dân gian.
Vâng!
Đếm cừu.
Một con cừu …
Hai con cừu …
Đếm cừu quả nhiên có hiệu quả, cô sắp ngủ được thì sực nhớ đến việc từ sáng đến giờ vẫn chưa làm.
Cô. Chưa. Xem. Vết. Thương. Cho. Hắn. Nữa!!!
Lý Uyên bật dậy khỏi giường, quỷ thần thiên địa ơi, từ sáng đến tối rồi mà còn chưa xem được vết thương nữa.
Cô xông đến ghế sofa, lớn giọng:
" Anh cởi ra!!!".
Đang định nắm lấy góc chăn kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517441/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.