Đầu dây bên kia là giọng nói của Triệu Tử Anh, thanh âm tuy không yếu ớt nhưng lại ấp úng, mang chút buồn phiền:
" Uyên … em đến bệnh viện thành phố đi, Thần Hy … bị tai nạn, hiện giờ … ".
Lý Uyên nghe tên hắn, đột nhiên trong lòng có chút bất an, lại thêm Triệu Tử Anh ấp úng không nói rõ khiến cho cô khó mà bình tĩnh:
" Thần Hy … thế nào, sao chị … không nói rõ?".
Triệu Tử Anh thở dài:
" Em cứ đến đây, sau đó chị sẽ nói rõ".
Lý Uyên tắt máy, cô lúng túng chạy ra khỏi trung tâm thương mại. Hắn bị gì mà phải đến bệnh viện? Tại sao giọng nói của chị Tử Anh lại nghiêm trọng đến thế?
Cô ngồi trong xe gấp gáp lên tiếng nói với tài xế:
" Mau chóng đến bệnh viện, nhanh nhất có thể".
Cô gái ngồi trong xe cắn cắn móng tay, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay đang đưa lên miệng cắn cắn bỗng chậm chạp bỏ xuống khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân qua tấm cửa kính.
Vẻ lo lắng và nôn nóng đến bệnh viện để gặp hắn ngay lập tức đó chính là minh chứng cho thấy cô quan tâm đến hắn.
Lý Uyên, mày chẳng lẽ thích hắn ta rồi sao?
- Có lẽ là do bây giờ anh ta còn hiện hữu và luôn ở trước mắt cho nên cô chưa nhận ra … Uyên, khi tịnh tâm hãy tự mình suy nghĩ đi, nếu hắn không có ở bên cạnh thì cô sẽ cảm thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517417/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.