Triệu Thần Hy nhìn cô gái bên cạnh, hắn đưa tay lên trán, xuýt xa vì phần đầu đau nhức.
‘’ Anh … anh cảm thấy thế nào, Hy’’.
Hắn nhìn cô, cúi đầu bất lực thở dài:
‘’ Chắc là anh bị điên thật rồi, Uyên’’.
‘’ Anh đừng có nói bậy, sao lại điên chứ?’’.
‘’ Nếu không phải thì đời nào em lại đối tốt với anh chứ?’’.
‘’…’’.
Cô có nên khiến cho hắn điên thật bằng cách ném vật thể lạ vào đầu không?
Lo sốt vó lên mà lại nói như thế, hại cô sợ đến mức tay chân bủn rủn, cứ tưởng hắn có chuyện gì thật.
‘’ Anh không thích được quan tâm thì thôi’’.
‘’ Vậy … không phải mơ? Là … em lo cho anh thật?’’.
‘’ Ngồi đó đi, em gọi bác sĩ’’.
Lý Uyên đi ra ngoài, để lại người đàn ông đang ngồi ngây ngô ở đó.
Triệu Thần Hy có lẽ nên cảm thấy bản thân may mắn vì hắn đang ở trong phòng đặt riêng, nếu không thì bộ dạng hihi haha như bị thiểu năng của hắn bị người khác nhìn thấy thì lại tốn giấy mực.
Tuy đang chìm đắm vào không gian riêng, nhưng hắn vẫn chưa ngốc đến mức quên đi mọi việc.
Lúc cô đang đẩy cửa bước ra thì hắn lên tiếng:
‘’ Uyên, em có thể ấn chuông mà, đâu cần phải đi tìm bác sĩ’’.
‘’…’’.
Bà đây chính là muốn đi ra ngoài để tránh khỏi cảm xúc ngượng ngùng này đấy!!!
Triệu Thần Hy vẻ mặt như hoa, mỉm cười rồi nói:
‘’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-vo-nghia-2/2517411/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.