Giang Nhiễm xốc chăn lên, chui vào, dựa vào gối đầu mềm mại, tỏ vẻ sợ sệt nhìn Tiêu Mộ Viễn: "Vậy tôi ngủ đây, ngủ ngon."
Nếu không phải khoé miệng cô lộ ra chút ý cười, Tiêu Mộ Viễn cũng sẽ không phát hiện cô đang vui sướng khi người gặp hoạ.
Bây giờ anh rõ rồi, cô chọn đi ngủ trước chính là muốn đẩy vấn đề qua cho anh giải quyết.
Tiêu Mộ Viễn chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn tắt đèn lên giường.
Rõ ràng giường rất lớn, dư sức để hai người tự do duỗi thân. Nhưng từ sau khi anh lên giường, Giang Nhiễm liền cảm thấy thật chật chội, giống như chỉ cần cử động một cái thì sẽ đụng ngay.
Người đàn ông bên kia thật yên tĩnh, cũng không biết đã ngủ hay chưa?
Qua một lúc lâu, Giang Nhiễm mới nhẹ giọng hỏi: "Anh ngủ chưa?"
Không có ai trả lời.
"Ngủ rồi sao? Nhanh vậy à? Chất lượng giấc ngủ tốt quá nha, thật hâm mộ đó."
"Đừng có quấy nhiễu tôi."
"... Ồ? Không ngủ được nên đang cố ngủ hả?"
"....."
"Anh bạn đáng thương, xin lỗi nha, đã quấy rầy anh rồi."
"....."
Một lúc sau, Giang Nhiễm cảm thấy tiếng hít thở bên cạnh không kém vừa rồi nhiều lắm, giác quan thứ sáu nói cho cô biết, anh còn chưa ngủ.
Thế cho nên đôi tuấn nam mỹ nữ này vẫn là một cặp vợ chồng nằm cùng giường, vậy tại sao không ngủ cho tốt vào?
Đến đạo lý này anh còn không hiểu sao? Sau khi vận động thì chất lượng giấc ngủ mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-ngot-ngao/2474239/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.