"Chỉ là em… Quách Thừa Nhân… nay là đêm tân… tân hôn của chúng ta…"
Ánh mắt Đỗ Nhược Vi cụp xuống hướng về phía ngọn nến lung linh đang phát sáng rực rỡ nơi góc tối kia, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, cắn môi rặn ra từng tiếng. Trong lòng người con gái dâng lên nhiều cảm xúc hỗn tạp, chua xót, đau đớn, tủi thân đều có cả và chúng đang dần lan ra khiến nỗi đau Đỗ Nhược Vi phải chịu ngày một lớn dần.
Cô đã ngồi chờ Quách Thừa Nhân suốt mấy tiếng đồng hồ, tuy nhiên, vì Đỗ Nhược Vi tưởng rằng anh ở bên ngoài tiếp khách nên chưa dám làm phiền, nhưng trời đã rất muộn, chẳng thấy chồng mình quay về, Đỗ Nhược Vi mới cảm thấy khá lo lắng. Dù nhận lại thái độ gắt gỏng khó chịu từ đối phương, cô nàng vẫn rất dè chừng, biết tự lượng sức.
Nghe tới hai từ tân hôn, Quách Thừa Nhân bất giác cười lạnh, hắn ta hừ một tiếng, gằn giọng nhắc nhở: "Đỗ Nhược Vi, đêm tân hôn dành cho riêng mình cô thôi, tôi chẳng có trách nhiệm. Tôi chưa từng thừa nhận cô là vợ mình, Đỗ Nhược Vi, nhớ cho kỹ. Tôi nói lần cuối, đừng vượt quá giới hạn đặt ra, tôi ra ngoài làm gì chẳng tới lượt cô quản đâu. Với cả cô đơn quá để tôi gọi cho cô một người đàn ông nhá, Đỗ Nhược Vi, loại phụ nữ như cô hoàn toàn làm được mà." Thanh âm thốt ra đầy khinh bỉ, nửa đùa nửa thật.
Đỗ Nhược Vi bị răn đe, cô thoáng cho ai nghẹn ứ họng, hốc mắt cay xè bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-lam-loi/2583896/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.