"Quách Thừa Nhân, em biết rất rõ anh ghét em, tuy nhiên chuyện đó nói sau được chứ? Để em đỡ anh ngồi lên giường."
Đỗ Nhược Vi vươn tay dường như định chạm vào người Quách Thừa Nhân, đôi lông mày trên gương mặt cô nàng nhíu chặt, cổ họng khô khốc mãi mới rặn ra được từng chữ. Đối với thái độ khinh bỉ, chê bai một cách rõ ràng mà đối phương dành cho mình, lòng tự trọng của Đỗ Nhược Vi bị tổn thương sâu sắc, tuy nhiên, tình cảm dành cho Quách Thừa Nhân hoàn toàn vượt qua, cô hèn mọn mở lời, hy vọng hiện tại người đàn ông đừng đẩy cô ra giống với cái cách hắn làm mọi khi.
Tuy nhiên, còn chưa kịp làm gì, cánh tay gầy gò yếu ớt đã bị Quách Thừa Nhân gạt ra, hắn khàn khàn mở miệng: "Biết tôi ghét cô thì cút cho khuất mắt tôi. Đỗ Nhược Vi, tất cả đều do cô, vì cô nên tiểu Thuần mới rời khỏi tôi. Đáng lẽ ra người hôm nay cùng tôi bước vào lễ đường là Thiệu Ninh Thuần chứ chẳng phải cô đâu. Hễ nhìn thấy dáng vẻ cố tỏ ra bản thân là kẻ bị hại của cô đều làm tôi phát ói." Khóe môi người đàn ông cong vút một đường, Quách Thừa Nhân loạng choạng vịn tay lên tường, hễ nhắc tới Thiệu Ninh Thuần, thanh âm thốt lên đều chứa đựng sự chua xót, đau lòng.
Vắng người con gái bản thân yêu, Quách Thừa Nhân cảm thấy thật cô đơn, hắn nhớ Thiệu Ninh Thuần đến phát điên lên. Đặc biệt, ngày cùng Đỗ Nhược Vi kết hôn, đầu hắn chỉ chứa đầy hình ảnh Thiệu Ninh Thuần. Vốn dĩ đang rất hạnh phúc, đều vì người phụ nữ trước mặt mà bọn họ bị buộc chia ly.
Càng nghĩ, hắn càng oán giận Đỗ Nhược Vi hơn bao giờ hết.
Nỗi nhớ ngày ngày tra tấn Quách Thừa Nhân, nghĩ đến hình ảnh cô gái mình yêu mặc váy cưới, ngay lập tức hắn dường như phát điên lên. Bỏ ra ngoài, dùng rượu để che đi cảm xúc thật hiện tại, ngưỡng tưởng rằng men say có thể khiến Quách Thừa Nhân quên sạch hình bóng Thiệu Ninh Thuần, nhưng càng uống, hắn càng nghĩ về đối phương nhiều hơn.
Đỗ Nhược Vi, đều vì cô ta.
Hắn hận, hận người đứng đối diện đến mức muốn ra tay giết chết Đỗ Nhược Vi. Vì tiền tài danh vọng mà sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn cướp đoạt hạnh phúc bạn thân, Quách Thừa Nhân thầm mắng Đỗ Nhược Vi là thứ trơ trẽn, chẳng biết xấu hổ.
Tim cô nàng dường như bị ai đó bóp nghẹt lại, đau đớn một cách khó thở, cắn răng nhìn chằm chằm Quách Thừa Nhân đang ngồi sụp xuống, vươn tay vò đầu bứt tai. Nuốt chặt nước mắt xuống tận đáy lòng, Đỗ Nhược Vi cứ tiến về phía trước, trực tiếp đỡ chồng mình đứng dậy mặc cho người đàn ông liên tục đẩy cô ra, miệng không ngừng mắng chửi.
Quách Thừa Nhân trong cơn say thốt ra những lời vô cùng đáng sợ: "Đỗ Nhược Vi, chẳng phải tôi bảo cô cút rồi còn gì? Lởn vởn trước mặt tôi gây sự chú ý à? Nói cho cô biết, đừng hòng. Dù cô làm mọi cách thì mãi mãi chẳng thay đổi được đâu, cũng đừng nghĩ tới việc lấy được một đồng nào từ gia đình tôi, người con gái tôi yêu duy nhất trên đời chỉ là Thiệu Ninh Thuần thôi."
"Em biết." Đỗ Nhược Vi đau lòng rặn ra từng hơi: "Quách Thừa Nhân, em hiểu hết, nhưng tình trạng anh hiện tại chẳng thể tự mình làm gì nổi đâu. Cứ để em giúp anh đi, mai chúng ta nói chuyện sau."
Đặt người đàn ông nằm vật vã lên giường, Đỗ Nhược Vi thở hồng hộc vì mệt, lồng ngực cô hiện tại như thể đang có thứ gì đó đè nén lên vậy, khó chịu vô cùng. Dù sao cô chỉ là con gái, sức lực yếu ớt, đâu thể đỡ Quách Thừa Nhân một cách dễ dàng được, đã thế đối phương còn là người đàn ông lực lưỡng. Chứng kiến Quách Thừa Nhân toàn thân đổ đầy mồ hôi, cô nàng đau lòng cho chồng, vội vàng chạy vào nhà tắm, đem ra một chậu nước ấm.
Đỗ Nhược Vi ngồi bên giường, hiện tại Quách Thừa Nhân có lẽ đã ngủ, nhìn hắn mơ màng, cô bất giác thở dài, trong màn đêm yên ắng hiu quạnh, âm thanh vang lên vô cùng rõ ràng. Cẩn thận lau người cho Quách Thừa Nhân, nghĩ đến cách hắn đối xử với mình, Đỗ Nhược Vi yếu đuối đến mức nhiều lúc muốn từ bỏ, tuy nhiên, tình yêu dành cho Quách Thừa Nhân lớn hơn người ta tưởng tưởng rất nhiều, hơn nữa vì đứa trẻ, cô phải mạnh mẽ tiếp tục sống.
Giúp chồng thay quần áo, bất thình lình, Quách Thừa Nhân vươn tay trực tiếp kéo cô vào lòng. Áp mặt lên lồng ngực rắn chắc, đôi mắt Đỗ Nhược Vi trợn tròn, cô vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, đại não nhất thời đơ cứng, chưa thể hình dung được gì hết. Bả vai bị ôm chặt, biểu cảm trên khuôn mặt Đỗ Nhược Vi thay đổi trong chốc lát.
Cô căng thẳng, lắp ba lắp bắp lên tiếng: "Anh… Quách Thừa Nhân… anh đang làm gì đấy…?" Tự dưng ôm lấy Đỗ Nhược Vi, hành động này nếu ở trạng thái tỉnh táo thì đối phương còn lâu mới làm.
"Tại sao chứ? Tại sao em rời bỏ anh?" Thanh âm đau lòng thì thầm bên tai, Quách Thừa Nhân ghì cằm lên vai Đỗ Nhược Vi, thốt ra từng tiếng: "Tiểu Thuần, nguyên nhân vì lý do gì mà em không chịu tin tưởng anh? Anh với Đỗ Nhược Vi hoàn toàn chẳng có quan hệ gì hết, đều do cô ta hãm hại thôi. Người phụ nữ xấu xa đó vì để em hiểu lầm anh, tiểu Thuần, em rơi vào cái bẫy cô ta đặt ra rồi. Loại như Đỗ Nhược Vi chẳng tin tưởng nổi đâu. Cùng anh trở về, chúng ta sống với nhau, được chứ? Đỗ Nhược Vi chả là cái thá gì hết."
Bỗng chốc, toàn thân người con gái cứng đờ như thể bị ai đó đóng băng, khuôn mặt trắng càng thêm trắng lấp lóe trong bóng tối, tim co thắt dữ dội. Cô cắn môi, đôi mắt trợn to, bàn tay vô lực chả còn sức buông thõng xuống, lơ lửng trên không gian vô tận. Tâm can cô hiện tại đang có hàng trăm ngàn lưỡi dao sắc nhọn cứa vào, da thịt âm thầm rỉ máu, hơi thở vừa dồn dập vừa nặng nề.
Lặng lẽ rơi nước mắt, gương mặt xinh đẹp thoáng chốc ướt nhẹp, Đỗ Nhược Vi nức nở thành tiếng. Ngay bên tai cô, đêm tân hôn, chồng cô liên tục gọi tên người phụ nữ khác bày tỏ nỗi nhớ nhung, hoàn toàn chẳng để tâm tới Đỗ Nhược Vi, Quách Thừa Nhân làm vậy đâu khác gì tát thẳng vào mặt cô mấy cái. Nước mắt mặn chát rơi xuống ngày một nhiều, ồ ạt như mưa rào nặng hạt, khiến vai áo Quách Thừa Nhân ướt đẫm một mảng.
Hít một hơi thật sâu, Đỗ Nhược Vi mấp máy môi, cất giọng đau khổ: "Quách Thừa Nhân, anh nhận nhầm rồi. Em là Đỗ Nhược Vi chứ không phải Thiệu Ninh Thuần. Thiệu Ninh Thuần bỏ đi đến giờ vẫn chưa rõ tung tích đâu."
"Nói dối, em rõ ràng chính là tiểu Thuần mà. Hay em vẫn còn giận anh vụ lần trước. Tin anh được chứ, anh ghét Đỗ Nhược Vi vô cùng, làm sao cùng cô ta có tình cảm đặc biệt được." Đặt người con gái về đối diện, hai người bốn mắt nhìn nhau. Thấy Đỗ Nhược Vi rơi nước mắt, Quách Thừa Nhân vội vã luống cuống vươn tay lau mặt cho cô, hốt hoảng lên tiếng: "Tiểu Thuần, anh sai rồi, em đừng khóc mà. Chỉ cần em vui, thứ gì anh cũng sẵn sàng cho em hết. Tiểu Thuần, nín đi." Vừa nói, Quách Thừa Nhân vừa cúi đầu hôn lên trán đối phương.
Đỗ Nhược Vi khóc càng to hơn trước những hành động dịu dàng của người đàn ông trước mặt, cô hiểu rất rõ rằng nó dành cho Thiệu Ninh Thuần chứ chẳng phải bản thân mình. Giằng xé tâm can, cô chỉ biết khóc lớn, trút hết nỗi uất ức ra bên ngoài cho đến khi mệt thiếp đi trong vòng tay Quách Thừa Nhân.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, bên tai người con gái lần nữa vang lên thanh âm lạnh lùng thấu xương: "Đỗ Nhược Vi, cô gan quá nhỉ? Tiếp tục dùng thủ đoạn dơ bẩn với tôi à? Tôi càng thêm ghê tởm cô."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]