“Thừa Nhân, anh đến từ bao giờ thế? Đừng nghĩ nhiều, bọn em chỉ nói chuyện tán gẫu bình thường thôi.”
Thiệu Ninh Thuần giật thót tim, cô ta quay sang nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình, đoán rằng đối phương chỉ bước vào mới đây thôi, vẻ mặt cô ta ngay lập tức biến đổi trong chốc lát. Chẳng còn là dáng vẻ dữ tợn vừa nãy nữa, thay vào đó, một đôi mắt ngập nước bày ra bộ dạng đáng thương, tủi thân trước mặt Quách Thừa Nhân. Thiệu Ninh Thuần đúng là một trà xanh chính hiệu, lật mặt nhanh như lật bánh tráng.
Bởi cô ta biết, chỉ cần bản thân rơi nước mắt thôi nhất định khiến đối phương đau lòng.
Thiệu Ninh Thuần phải lợi dụng điều này ép Đỗ Nhược Vi biết thân biết phận chủ động rời khỏi tầm mắt cô ta.
Quách Thừa Nhân chau mày đưa mắt quan sát, âm thầm đưa ra đánh giá về những thứ xung quanh, hai tay khoanh trước ngực, dịu giọng mở miệng: “Tiểu Thuần, em khỏi cần nói đỡ cho Đỗ Nhược Vi. Cứ thành thật để anh biết, cô ta bắt nạt em đúng chứ? Anh nhất định thay em xử lý.” Ngay lập tức nguồn đàn ông cảm thấy thương xót cho bạch nguyệt quang bản thân cưng chiều bao nhiêu lâu nay, thầm oán hận những kẻ dám dở trò với Thiệu Ninh Thuần.
Và hắn liền một mực khẳng định rằng chính Đỗ Nhược Vi không biết thân biết phận dám lên mặt dạy đời cô gái hắn yêu trong lúc Quách Thừa Nhân vắng mặt mà chẳng thèm quay sang mở miệng hỏi cô dù chỉ một câu. Thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-lam-loi/2583486/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.