Chương trước
Chương sau
“Dạ, bác đợi chút, con dẫn thằng bé ra gặp bác ạ.”

Thiệu Ninh Thuần chứng kiến thái độ nhiệt tình đến từ Quách phu nhân, cô ta vui mừng như mở cờ trong bụng, vội vàng dẫn đứa trẻ mình sinh ra tới trước mặt đối phương. Thầm nghĩ rằng, lần này nếu lấy được lòng của Quách phu nhân, mẹ ruột Quách Thừa Nhân thì cô ta hoàn toàn có thể dễ dàng đặt chân vào nhà họ Quách một cách nhanh chóng thuận lợi.

Tới lúc đó Đỗ Nhược Vi sẽ chẳng còn là cái gai trong mắt Thiệu Ninh Thuần như hiện tại nữa.

Trông thấy cháu trai, Quách phu nhân hớn hở ôm lấy thằng bé, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia, liên tục cảm thán: “Ôi đúng cháu tôi rồi. Nhìn này, giống Thừa Nhân đến từng đường nét, hết cái mũi rồi cái miệng xinh xắn. Quả là tiểu Thuần, bác với gia đình vô cùng cảm ơn cháu nhiều. Nếu như năm xưa cháu không rời khỏi thì hiện tại đã là con dâu bác một cách danh chính ngôn thuận rồi. Để thằng bé lưu lạc bên ngoài nhiều năm như vậy thật tội nghiệp làm sao.” Bà ta chả tài nào giấu được hai chữ vui mừng trên nét mặt kia, trong lòng thương xót cho cháu trai.

Nhưng Quách phu nhân cũng cảm thấy thật may mắn khi cuối cùng Quách gia cũng đã có người thừa kế chính thống rồi.



“Bác à, cháu đâu muốn như vậy.” Thiệu Ninh Thuần cong môi, thanh âm cố tình nhấn mạnh sự đáng thương, cố tình đánh mắt về Đỗ Nhược Vi nói bóng nói gió: “Lúc ấy Thừa Nhân dường như hứng thú với một số người khác mà, anh ấy ở sau lưng cháu làm ra những chuyện như vậy cháu đương nhiên khó chấp nhận được rồi. Vì con trai nên cháu bất đắc dĩ lắm cháu mới trở về cho thằng bé một gia đình trọn vẹn, Thừa Nhân phải cầu xin thành khẩn lắm cháu mới chấp nhận đấy. Bác à, huống hồ chi hiện tại anh ấy có gia đình rồi, cháu cũng hơi ngại.” Thầm hừ lạnh một tiếng, dưới áp lực từ mẹ con Quách Thừa Nhân, cô ta chắc chắn Đỗ Nhược Vi nhất định biết thức thời mà rút lui.

Quách phu nhân suốt quá trình đều ôm chặt lấy đứa con trai Thiệu Ninh Thuần mang về, bà ta vỗ về cô ta, chắc nịch lên tiếng: “Tiểu Thuần à, cháu hiểu lầm Thừa Nhân rồi. Thằng bé chẳng qua bị một số thể loại bụng dạ nham hiểm tính kế, chia rẽ hai đứa thôi, chứ con trai bác yêu cháu thế nào chắc cháu cũng biết mà. Yên tâm, cháu trai bác thiếu những gì, bác nhất định bù đắp, mua hết toàn bộ mọi thứ nó muốn, còn cháu nữa, thích cái gì thì cứ nói, đảm bảo bác đáp ứng. Về vị trí thiếu phu nhân kia bác khẳng định chỉ thuộc về mình cháu thôi, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực kia sớm muộn cũng chấm dứt thôi.” Khóe môi bà ta giương cao, thỉnh thoảng hơi ghét bỏ liếc xéo Đỗ Nhược Vi cứ như thể đang cố tình để cô nghe thấy.

Dù thân phận Thiệu Ninh Thuần không được môn đăng hộ đối với con trai bà ta, Quách Thừa Nhân, tuy nhiên, hiện tại đối phương sinh ra cháu đích tôn nhà họ Quách, hữu ích hơn Đỗ Nhược Vi gấp trăm ngàn lần. Quách phu nhân hết sức chấp nhận Thiệu Ninh Thuần, dù sao cũng tránh bên ngoài nói bóng nói gió, tiện thể tống đi được một cái gai trong mắt mang tên Đỗ Nhược Vi.

“Dạ, cháu cảm ơn bác.” Thiệu Ninh Thuần cười híp mắt, tâm trạng cô ta đặc biệt vui vẻ vì đạt được mục đích.

Quách phu nhân cùng Thiệu Ninh Thuần ngồi trên ghế, vui vẻ trò chuyện, bà ta cưng đứa trẻ trong lòng như trứng, khác xa cách đối xử với bạn nhỏ Quách Vị An, đứa trẻ ghen tị đứng ở một góc, tủi thân đến mức sắp khóc, nhưng vì mẹ nên vẫn phải cố nhẫn nhịn, thèm muốn tình yêu thương đến từ những người xung quanh mình. Nó dường như trở thành kẻ vô hình mặc dù đang hiện hữu ở đây.

Quách phu nhân thấy Đỗ Nhược Vi ngay lập tức mở miệng khinh miệt, châm chọc: “Tiểu Thuần, cháu đúng là khác xa với một số kẻ nào đó. Ít nhất cũng đã sinh cho Thừa Nhân và nhà họ Quách cháu đích tôn, còn ai kia thì hoàn toàn vô dụng, chỉ biết ăn không ngồi rồi tiêu tiền hưởng thụ sung sướng.”

Lúc ấy, người con gái đáng thương chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.

Kể từ ngày đó, Thiệu Ninh Thuần càng được hậu thuẫn mạnh hơn đến từ Quách gia, ai nấy sau khi biết được cô ta có con trai thì liền tỏ ra nhu mì, cưng chiều, muốn gì được nấy. Mặc kệ Thiệu Ninh Thuần lộng hành trong nhà họ Quách, bọn họ đều nhắm mắt làm ngơ. Ngay cả vị cha chồng hiếm khi thấy mặt của Đỗ Nhược Vi cũng đích thân tới nhà tìm mẹ con Thiệu Ninh Thuần.



Cô nàng chua xót tột cùng.

Giá như cái ngày cô sinh con họ giống như vậy thì thỏa mãn biết bao.

Mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, Quách phu nhân vì muốn nhanh chóng đưa Thiệu Ninh Thuần lên vị trí con dâu nhà họ Quách, bà ta liên tục gây sức ép, làm khó dễ Đỗ Nhược Vi, khiến cô chẳng tài nào thở nổi cũng như yên ổn khi sống trong ngôi nhà thế này. Con gái cô tiếp tục bị bọn họ hắt hủi, quăng sang một góc, đến liếc mắt còn chả thèm.

Tuy nhiên, Đỗ Nhược Vi tiếp tục kiên trì dù gặp phải muôn vàn khó khăn, chọc Thiệu Ninh Thuần đang thèm muốn vị trí Quách thiếu phu nhân gần như tức điên lên. Cô ta liên tục xuất hiện trước mặt cô, thể hiện mình được mọi người yêu thương ra sao, hay là bản thân mới sắp sửa trở thành con dâu Quách gia thật sự. Những lúc như vậy, Đỗ Nhược Vi mặc kệ, Thiệu Ninh Thuần nghiến răng nghiến lợi giẫm mạnh chân lên đất mà chẳng làm gì được.

Hễ Quách phu nhân đến nhà, bên tai Đỗ Nhược Vi ngay lập tức vang lên thanh âm đay nghiến, khó chịu: “Một số kẻ vẫn mặt dày thế nhỉ khi biết chính chủ trở về rồi mà cứ ở lì trong nhà người ta chưa chịu dọn đi. Mất liêm sỉ đến thế là cùng, cẩn thận người xung quanh họ đánh giá cho đấy.” Bà ta càng ngày càng ghét Đỗ Nhược Vi nhưng khó lòng dùng biện pháp mạnh vì bảo vệ hình tượng bản thân cao quý, mặc cho đã liên tục dùng mọi biện pháp ép Quách Thừa Nhân cùng người phụ nữ Quách phu nhân ghét cay ghét đắng ly hôn, tuy nhiên, mục đích ấy chưa tài nào đạt được.

Thiệu Ninh Thuần cũng bắt đầu mất hết kiên nhẫn.

Cô ta lợi dụng chính đứa con trai mình sinh ra nhằm hãm hại Đỗ Nhược Vi. Thằng bé chỉ cần trầy xước da một chút thôi, Quách phu nhân ngay lập tức làm quá lên, cộng thêm Thiệu Ninh Thuần ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, bà ta liền khẳng định tất cả đều do một tay Đỗ Nhược Vi làm ra.



Quách phu nhân sưng sỉa mặt mày, hai mắt trừng lớn, phẫn nộ chỉ thẳng tay vào Đỗ Nhược Vi, lớn tiếng quát: “Người phụ nữ chết tiệt này, sao lòng dạ cô có thể độc ác như thế chứ? Đỗ Nhược Vi, cô định hại chết cháu trai nhà họ Quách, khiến chồng cô đoạn tử tuyệt tôn à? Ngay cả một đứa trẻ mà cũng chẳng chịu bỏ qua, cô đáng sợ hơn những gì tôi tưởng tượng nhiều đấy. Đỗ Nhược Vi, hay cô đang muốn chiếm lấy tài sản nhà họ Quách hoặc ấp ủ âm mưu nào khác nên mới đánh chủ ý lên người thằng bé.” Bà ta mắng Đỗ Nhược Vi chẳng khác gì tát nước vào mặt cô.

Cháu trai yêu quý của bà ta, vậy mà con nhỏ đó dám làm thằng bé chịu đau.

Đúng là khó chấp nhận được mà.

“Mẹ, nghe con nói đã, con không có. Mọi chuyện chẳng phải như mẹ nghĩ đâu.” Đỗ Nhược Vi vội vàng luống cuống mở miệng giải thích.

Tuy nhiên, chưa để cô nói hết câu, Quách phu nhân ngay lập tức cắt ngang: “Bây giờ cô hay rồi, dám dùng thái độ hỗn láo cãi lời tôi à? Đỗ Nhược Vi, cô tưởng bản thân làm chủ Quách gia rồi đúng chứ?” Thấy con trai vừa đặt chân vào nhà, Quách phu nhân sấn sổ: “Quách Thừa Nhân, mày nhìn xem, mày dạy vợ mày kiểu gì mà để nó láo toét với mẹ mày như thế kia? Đúng là chả ra đâu vào với đâu hết mà.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.