Khương Minh Chi không biết vì sao đột nhiên nói: “Về sau đừng hút nữa, không tốt cho sức khỏe.”
Bất quá cô nói xong liền có chút hối hận, cảm thấy mình có phải không quản được cái miệng quá rộng không, lỡ “thời điểm nhất định” này căn bản không phải “thời điểm nhất định” mà cô nghĩ thì sao, sau đó nghe Lộ Khiêm nhẹ nhàng đáp: “Ừ.”
Khương Minh Chi ngẩng đầu.
Lộ Khiêm nhìn cô, hỏi: “Sao lại ra đây?”
Khương Minh Chi lúc này mới nhớ nguyên nhân cô dùng nghị lực chạy ra đây sau khi bị nhà tư bản áp bức như vậy.
Cô kéo áo ngủ trên người khép lại, nhớ lại dáng vẻ chính mình khóc thê thảm vừa nãy, chỗ tốt đã cho rồi hiện tại đương nhiên có thể hợp tình hợp lý đề ra yêu cầu, vì thế nâng cằm, thập phần có lý mà nói: “Em tới nhắc nhở anh đừng quên chuyện cho mượn ngựa.”
Lộ Khiêm nghe xong thế nhưng rầu rĩ cười hai tiếng, sau đó kéo cánh tay mảnh khảnh của Khương Minh Chi đang âm mưu chuồn về nghỉ ngơi: “Sẽ không.”
…..
Tại địa điểm quay chụp bìa “V” kỳ này.
Mao Mao há to miệng nhìn hai con ngựa trước mặt.
Cô đã theo Khương Minh Chi vào không biết bao nhiêu đoàn phim cổ trang, cơ sở điện ảnh và truyền hình có đến hàng trăm, hàng nghìn con ngựa, cô cứ nghĩ rằng ngựa con nào cũng giống con nào, làm sao có thể phân biệt được con nào đẹp, con nào xấu, cho đến hôm nay nhìn hai con ngựa trước mắt, đã bóp chết suy nghĩ chưa trải sự đời của mình.
Chưa bao giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-giau-mat-hang-dau-bi-lo-tay/595776/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.