Nhiên Cẩm liếc mắt khinh bạc, ánh nhìn của người thượng đẳng dành cho kẻ hạ đẳng, xéo xấc làm cho ta có cảm giác khó chịu.
"Không thấy hay sao còn hỏi?"
"Tôi đang nấu ăn đấy!"
Cô ho lên vài tiếng, bàn tay yêu kiều phẩy vài cái trong không khí, khói dưới chảo lớn xông thẳng lên mặt làm nhòe tầm mắt.
Khắp căn phòng tràn ngập đủ thứ mùi, kích thích hai bên cánh mũi, ngửi vào mà đầu óc xây xẩm.
Người đàn ông bước thẳng đến gần cô gái xem kĩ hơn, hắn đảo mắt một vào đánh giá, không biết cô nấu món gì mà bày tùm lum trong khắp nơi.
Từ trên bàn xuống dưới sàn không còn chỗ nào sạch sẽ, bột làm bánh ướm trắng khắp nơi, Nhậm Cảnh không chịu nổi mùi hương khó ngửi mà hắt hơi vài cái.
"Nhiên Cẩm, cô muốn phá nhà của tôi à?"
"Con mắt nào của anh thấy tôi phá nhà anh vậy?"
Nhiên Cẩm đang bận tay, hắn còn lẽo đẽo theo lải nhải làm cô cộc cằn, không khách khí đẩy hắn sang một bên.
Một người thích hơn thua với Nhiên Cẩm, lại đang gai mắt với hành động khó hiểu của cô, hắn làm sao không đối chọi lại cho được ?
Hắn tự ý tắt ngay bếp ga, kéo cô quay người nhìn bãi chiến trường do chính tay cô tạo nên, than thở.
"Cô còn hỏi tôi? Con mắt nào cũng nhìn thấy cô bày bừa ra đấy!"
"Đây này, kia nữa, đó...."
Từng cái chỉ tay vào từng vị trí chỉ tội, Nhiên Cẩm đờ mặt vài giây tự khâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-do-den/2798627/chuong-31.html