“Cẩn thận!”
Doãn Chính Đạc quát một tiếng, thằng nhóc đang leo lên cầu thang mới hậm hực đi xuống. Doãn Chính Đạc bước đến, xách áo nó lên, “Muốn lên trời hả? Nói bao nhiêu lần rồi, không được trèo lên cao!”
Hi Hi lè lưỡi, “Bố, thả con xuống đi.”
Doãn Chính Đạc thả nó xuống, thằng bé liền lẩn như trạch.
Chỉ một lát sau, tiếng khóc của Đô Đô vang lên, anh bước vội qua thì thấy Đô Đô đang cầm con búp bê hỏng.
“Sao thế?”, ôm lấy Đô Đô rồi thơm con bé, Doãn Chính Đạc lập tức dịu dàng hẳn.
“Anh!”, Đô Đô vừa khóc vừa mách, “Anh làm hỏng đấy!”
Đưa mắt nhìn cặp giò lộ dưới tấm rèm, Doãn Chính Đạc nhíu mày, “Doãn Đình Hi!”
Bị quát, Hi Hi tốc rèm lên, chậm chạp bước đến, hai tay giấu nhẹm sau lưng, “Con không cố ý…”
“Leo cầu thang, lại còn làm hỏng búp bê của em, con có biết cái gì gọi là quy củ nữa không!”, Doãn Chính Đạc nghiêm mặt, đến Đô Đô cũng sợ không dám hé răng.
Hi Hi chắp tay sau mông, miệng mếu máo, định nói lại thôi.
“Cầm cái gì trong tay kia?”, Doãn Chính Đạc nhìn nó.
Hi Hi lắc đầu, “Không có gì ạ…”
“Bỏ ra đây!”, Doãn Chính Đạc ngồi lên giường, giơ tay ra.
Hi Hi bị anh quát nên đành phải giơ tay ra.
Nhìn thứ trong tay thằng bé, Doãn Chính Đạc cầm lên, “Cái gì đây?”
Hi Hi gãi đầu, “Con làm quà cho Mậu Mậu.”
Tuy đứa thứ ba chưa ra đời nhưng cả nhà đã chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016447/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.