Về đến nhà, Hi Hi trở lại cực kỳ vui vẻ. Nhào vào lòng mẹ, thằng bé lắc lư vỗ bụng, “Mẹ, con đói quá!”
Lê Diệp vội dẫn thằng bé vào phòng ăn, làm chút đồ đơn giản cho nó. Thằng bé cùng Đoan Đoan ngồi ngay ngắn ăn thun thút.
Nhìn thằng bé không chớp mắt, lại hối hận vì không để ý cẩn thận, may là không xảy ra chuyện gì, Lê Diệp xoa đầu nó, “Kể cho mẹ nghe xem đã xảy ra chuyện gì nào?”
Hi Hi vừa ăn vừa nói một cách đầy tự hào, “Con không khóc nhé! Cũng không sợ luôn! Chị khóc!”
Đoan Đoan mếu máo, “Chị không khóc, chị chỉ chảy mồ hôi thôi!”
“Mắt chị chảy mồ hôi à?”, Hi Hi bĩu môi, “Chị sợ mà, lại còn run cầm cập nữa.”
Nhìn bọn trẻ, Doãn Kính Lam đau lòng hơn ai hết. Tại sao khi trước chị lại mù quáng để rồi dẫn đến chuyện này, chị nhìn lầm người, đến con gái mình mà còn hại thì đúng là chẳng còn nhân tính nữa.
Cố Dũng bị thương nhưng không đến bệnh viện khám, chỉ vội đưa hai đứa nhỏ về. Đoan Đoan ngồi ăn cơm, chị tránh đi, đến bên cạnh Cố Dũng.
Vì lo chuyện Khang Đức Văn vẫn chưa bị tóm, Cố Dũng không có tâm trạng nghỉ ngơi, anh cầm bọc đá chườm lên mặt, thần sắc âu lo.
Doãn Kính Lam xoa nhẹ vết bầm cho anh, lại thở dài, “Em xin lỗi, em làm phiền anh rồi.”
“Nói gì thế!”, Cố Dũng mỉm cười, “Không qua mưa gió sao thấy được cầu vồng, qua cửa này là từ nay về sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016446/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.