Bước vào cửa, mùi thức ăn trong nhà lập tức bay ra, anh cởi áo khoác, rửa sạch tay rồi quay lại. Anh chợt thấy Lê Diệp bưng bát canh đặt lênbàn, hơi bị bỏng, cô vội thổi ngón tay. Doãn Chính Đạc bước đến, bàn tay vừa rửa sạch sẽ vẫn còn lành lạnh, anh nắm tay cô, giúp cô hạ nhiệt vết bỏng.
Lê Diệp nhìn anh, “Vừa rồi trong điện thoại còn nói bắt đầu đi, sao về nhanh thế, đi xe siêu tốc à?”
Anh không đáp lại. Chính là bởi vì muốn lập tức quay lại, chỉ hận không thể về ngay trong nháy mắt.
Người giúp việc bưng đồ ăn lên, cô liền rút tay ra, “Ngồi đi, em đi lấy bát đũa.”
Chuẩn bị xong, cả nhà ngồi vào bàn ăn cơm.
Thật ra Hi Hi là một cậu bé ngoan, không kén ăn thứ gì, đưa cái nào là ăn cái nấy, ăn uống cực kỳ ngon lành.
Thấy thằng bé ăn uống dính đầy canh ở mép, Doãn Chính Đạc lấy khăn laucho nó. Thằng bé sợ anh cản nó ăn, vội tránh né, hai cái lông mày cũngnhíu lại.
Lê Diệp cúi đầu dỗ nó, thỉnh thoảng lại đưamắt nhìn Doãn Chính Đạc. Gần đây anh bận rộn, thời gian nghỉ ngơi khôngtheo quy luật, nóng trong đến mức miệng nổi mấy cái mụn nước.
“Đây là canh xương mướp đắng, ăn vào cho thanh nhiệt.” Cô nhìn bátcanh, anh chẳng tự động tay, vẫn mãi giữ cái tính công tử.
Lê Diệp đành phải cầm bát múc cho anh ít canh rồi đưa qua, “Ăn đi.”
Doãn Chính Đạc nhận lấy uống một ngụm, “Ai nấu đấy?”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016243/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.