Trở lại Hạm Bích Các, hiển nhiên bên trong đã được trang hoàng lạihết, phòng ngủ cũng gần như biến thành căn phòng trẻ con. Lê Diệp dẫn Hi Hi vào nhà, thấy những món đồ chơi đầy dưới đất, thằng bé i a đầy vuisướng.
Không muốn nói lại chuyện DoãnChính Đạc chiều hư thằng bé nữa, cô đặt Hi Hi xuống cái đệm trải dướiđất, Hi Hi còn chưa biết đi nhưng vẫn cố bò về phía con ngựa gỗ.
Vịn vào con ngựa gỗ rồi đứng lên, thằng bé kiễng chân đòi trèo lên trên. Lê Diệp nhìn thằng bé, có lẽ nó đã quên việc mình mới được đưa vào mộthoàn cảnh sống mới, lúc đầu còn kêu khóc, giờ thì hoàn toàn quên chuyệntrước kia. Nơi có đồ chơi sẽ là nhà, người đưa đồ chơi cho thì là bố mẹ.
Doãn Chính Đạc đứng ở cửa, nhìn con trai vui vẻ mà lòng đầy thỏa mãn… Chỉ cần con vui, anh có làm gì cũng không thấy tiếc.
Sắp xếp lại chút đồ mới mang về, Lê Diệp nhìn căn phòng, không ngờ còn cóthể trở lại, lần trước rời đi, trong lòng cô còn nảy sinh ý nghĩ cả đờinày không gặp mặt.
Về đến nhà, Doãn Chính Đạc vô cùng thoải mái, ngả người xuống giường, hai tay gối sau đầu, “Về nhà rồi, Diệp Nhi.”
Lê Diệp treo quần áo của anh lên, rồi nhìn Hi Hi đang ôm đồ chơi nghịch dưới đất…
Là nhà sao? Nơi này, là nhà của cô và Hi Hi sao?…
Doãn Chính Đạc nhìn chiếc vòng cô đeo trên cổ tay. Trần Oanh có thể tiếpnhận cô, say này, trong nhà sẽ bớt đi nhiều sóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016238/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.