Sáng hôm sau, Lê Diêp xuống mua đồ ăn sáng. Đêm qua, sau khi giày vò cô, trước lúc thiếp đi anh có lẩm bẩm nói muốn ăn bánh quẩy. Sáng vừatỉnh dậy, cô liền thay quần áo rồi xuống nhà đi mua. Khu này không có mấy quán nhỏ như ở phố, cô đi rất lâu mới mua được.Lúc quay về, cô chợt nhìn thấy một chiếc xe ở ven đường. Chiếc xe đi rất chậm, cứ đi theo cô ở phía bên kia đường. Cô không nghĩ đến chuyện mình bị theo dõi, nhưng vừa lúc cô rẽ vào ngõ, chiếc xe cũng lại bám đuôicô.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm chiếc xe.
Cửa xe mở ra, cô nhìn thấy một ông lão tay chống gậy bước xuống, nhất thời ngơ ngác sợ hãi.
Ông cụ Doãn xuống trước, rồi Trần Oanh cũng xuống theo, bước đến dìu ông cụ rồi cả hai cùng tiến lại gần cô.
Lần Doãn Chính Đạc về nhà, cô đã đoán anh sẽ kể chuyện cô và Hi Hi chongười nhà nghe, nhưng cô không ngờ, họ lại đến tìm như thế này.
Nắm chặt túi đồ ăn sáng, trong lòng cô chợt nổi lên sự cảnh giác… Họ, đến đây đòi Hi Hi sao?
Vẫn còn sớm, người qua lại trên đường không nhiều lắm.
Ông cụ và Trần Oanh cùng đi đến cạnh cô, thấy cô xách túi bánh quẩy, đoán là cô mua về ăn với Doãn Chính Đạc.
Ông cụ cười cười, “Diệp Diệp, chỗ này công nhận khó tìm thật, ông bámtheo A Đạc mãi, đến khu này thì mất dấu, tìm quanh một vòng, vừa haynhìn thấy cháu.”
Lê Diệp nhìn mái đầu bạc phơ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016234/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.