Bóng đêm phủ xuống, trong căn phòng ngủ tĩnh lặng là một màu đen kịt.
Đột nhiên …
“Hi Hi!” Kêu lên một tiếng, Lê Diệp ngồi bật dậy, đầu đầy mồ hôi.
Ôm bả vai run rẩy, cô nhìn chòng chọc vào không gian u tối, vẻ mặt đầy sợ hãi, đau đớn.
Doãn Chính Đạc cũng bị cô đánh thức. Anh bật đèn ngủ, thấy cô run lẩy bẩy thì đưa tay qua, “Sao thế?”
Lê Diệp đẩy anh, “Anh tránh ra!”
Anh nhíu mày, “Phát điên cái nỗi gì thế!” Nói rồi, anh kéo chăn bọc lấy cô, “Gặp ác mộng?”
Lê Diệp vẫn run rẩy, cho dù đã mở to mắt nhưng hình ảnh khủng khiếp trong giấc mơ vẫn không cách nào biến mất.
Ôm cô, Doãn Chính Đạc nhìn đồng hồ, ba giờ sáng.
Chỉnh đèn sáng thêm, anh đứng dậy, không nhịn được câu lẩm bẩm, “Thần kinh, sớm muộn gì cũng bị cô dọa chết.”
Ra khỏi phòng ngủ, không lâu sau, anh mang theo một cốc sữa nóng quay lại.
Đưa cho cô, anh nói, “Uống xong rồi mau mau ngủ đi.”
Sắc mặt Lê Diệp trắng bệch, cô có vẻ quá sợ hãi, không biết nằm mơ thấy gì.
Anh ngồi xuống, bưng cốc đến bên miệng cô, “Há miệng.”
Lê Diệp thừ người nhìn anh, hai tròng mắt lại ngân ngấn.
Anh không biết phải làm sao, “Nằm mơ thôi mà, chẳng phải hiện tại không làm sao rồi đấy ư?”
Đột nhiên Lê Diệp nghẹn ngào, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Anh uống thử một ngụm sữa, độ ấm vừa phải, rồi lại đưa cho cô, “Uống một ngụm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-dai-lau/3016121/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.