Chương trước
Chương sau
"Sao vậy?"

Thời Cảnh Lâm bị Sở Kiều Vy đẩy ra. Ánh mắt có chút tiếc nuối, chưa muốn rời xa hơi ấm ngọt ngào từ cơ thể của người phụ nữ này. 2

Cô chỉ nhìn anh rồi thở dài, đôi mắt không nhìn về hướng anh mà tìm chỗ lẩn trốn. Vành tai có chút phím hồng dường như là do ôm quá lâu khiến cô có phần ngại ngùng.

" Nóng quá đấy. Anh định ôm khi xung quanh đầy mảnh thủy tinh như gai nhọn trực chờ bị đâm à? "

Thời Cảnh Lâm bây giờ mới ý thức được bản thân vừa làm ra loại hành động gì. Trông anh khi ấy thật giống một tên cáo già rình mò mồi nhỏ. Hình tượng của anh đây vậy mà bị sụp đổ trong phút mốc. (1

Anh đứng dậy giả vờ ho vài tiếng rồi cất lên chất giọng trầm vốn có :

" Khu khụ... Đêm rồi không gọi người làm đến được, cô ra ngoài đi. Đừng ở lại đây lâu thêm. "

Sở Kiều Vy cũng phủi hết lớp bụi bặm dính đầy trên người mình. Sau đó cũng cẩn thận ngó nhìn xung quanh rồi bước ra khỏi phòng. Ra đến nơi còn không quên chọc ghẹo anh.

" Thời tổng, tôi sẽ coi như đây là phí cho thời gian bị anh mượn. "•

Nói xong cô giơ lên chiếc điện thoại có tấm hình Thời Cảnh Lâm đang ôm cô. Anh không hề nhận ra được Sở Kiều Vy, cô ta vậy mà nhân lúc anh không đế ý đã chụp lén.

Khuôn mặt có chút không vui nhưng không quá biểu hiện ra bên ngoài.

"Sở Kiều Vy, em đây là muốn dùng tấm hình này để uy hiếp tôi giao mảnh đất lại cho em? " (

" Không. Giờ tôi không cần mảnh đất đó nữa vì tôi vừa nghĩ ra một sáng kiến hay hơn nhiều. "- Cô khoái trá mà nhìn anh. (2

Thời Cảnh Lâm có cảm giác bản thân đã bị cô chơi một vố đau điếng, rõ là Sở Kiều Vy rất muốn mảnh đất đó nhưng bây giờ lại bảo không cần. Đây là đang muốn chơi lạc mềm buộc chặt.

Muốn anh tự động giao cho cô mà không cần chút lợi ích nào từ phía của mình. Nhưng anh cũng không nên nghĩ quá nhiều vì dù gì số tiền đó cũng không đáng là bao. Chi bằng anh dùng mảnh đất đấy xây một căn biện thự.

Đến lúc ấy chuyển đến đó sống luôn khỏi phải về nhà nhìn Sở Kiều Vy nữa. Suy cho cùng thì anh vẫn là không muốn tiếp xúc với phụ nữ quá nhiều, anh cũng chẳng phải dê già thích trồi non mơn mở như cô.

" Vậy cô định làm gì?"

Sở Kiều Vy ngẫm nghĩ hồi lâu thì ra hiệu cho anh xuống phòng khách để làm chuyện bàn ăn. Khi này Sở Kiều

Thanh vẫn còn đang không hay biết gì, cô là muốn chọc tức em gái một chút nên bước đến phòng Sở Kiều Thanh.



Mở hé cánh cửa thì thấy chiếc điện thoại nằm lăn lóc ở bên, trên đó còn rất nhiều vết vỡ. Quả nhiên là hành động ban nãy của Thời Cảnh Lâm cũng như là của cô đã chọc điên cô ta.

"Em gái ngoan. Đừng vào phòng chị tối nay nhé! "

(2)

Cô vừa nói rồi đưa ra chất giọng ngọt ngào có phần chọc ghẹo kia khiến cho Sở Kiều Thanh khuôn mặt không thể giữ nổi nét cười giả tạo đã vội đi đến gượng gạo nói chuyện. Dù gì cũng không nên manh động

Sở Kiều Thanh cô đây biết Sở Kiều Vy là cố tình bỏ thêm than vào lửa. Chọc đúng lúc tâm tình cô đang không tốt, nếu giờ mà cãi nhau với cô ta chỉ sợ rằng Thời Cảnh Lâm sẽ không để ý đến.

"V-vâng.. em biết mà! Chị không cần phải nhắc khéo em đâu. Chị gái! "

Từ " Chị gái " kia thật khiến cô thấy kinh tởm, cả nhà Sở gia đều khiến cô ghét cay ghét đánh nhưng cô đã nhẫn nhịn suốt bao lâu nay. Giờ cô đi lên từ con số không, sẽ không để bọn họ ép bức cô nữa.

Dù sao cha mẹ của cô cũng đã không còn rồi..

Khi này cô nhớ đến người anh trai ở trên giấy tờ khi ấy, khu phố nơi mà Hàn Diệp Tiêu cư trú. Phải rồi đó là nơi mà mảnh đất Thời Cảnh Lâm đấu giá được. Tự dưng cô thấy hối hận rồi.

Mảnh đất có nguy cơ bị anh ta xây thành biệt thự đó. Nhưng không sao vừa hay lại đúng ý của cô, cô sẽ tiếp cận

Hàn Diệp Tiêu. Dù gì cũng chưa từng gặp mặt chắc anh ta sẽ không nhận ra cô.

Cô phải có được thân phận nhà đầu tư. Vì trong suốt những năm theo dõi, cô biết được Hàn thị sẽ ra một mẫu sản phẩm mới. Mà trong đó, cô tin vào mắt của mình là nó sẽ nổi tiếng. Vừa hay trong người vẫn còn tiền hôm đấu giá kia.

Sở Kiều Vy lập xong kế hoạch thì liền nghĩ đến một mưu kế để chọc ghẹo đứa em gái này. Máy ghi âm trước đây của cô dùng để ngụy tạo hiện trường vẫn còn dùng được. Cô cầm nó xuống nhà.

Đứng trước mặt anh, người đàn ông nhàn hạ đang ngồi thưởng thức cà phê đen thượng hạng vào buổi tối kia. Cô liền cất giọng.

" Thời Cảnh Lâm, anh nói vài câu quyến rũ đi!

Tách cà phê kia xém chút nữa đã lấy mạng của anh rồi, Thời Cảnh Lâm bị sặc mà vội đặt tách xuống. Ánh mắt xám xịt nhìn cô mà không hiểu người này đang định làm gì.

" Cô định làm gì?"

"Anh có thể nói vài câu không?"- Cô ngó lơ câu hỏi của anh.

" Không. "- Anh dứt khoát, âm giọng sắt bén.

Sở Kiều Vy biết là muốn tên đàn ông này mở miệng nói lời ngọt ngào thì còn khó hơn là đi lên trời. Cô cần phải có mổ điều kiện với anh. Khi này như nghĩ ra được lời mời gọi, cô thì thầm vào tai anh.



" Như này nhé... tôi sẽ... "

Sở Kiều Thanh với cơn bực tức trong lòng, trằn trọc mãi mà không thể ngủ được một giấc yên bình trong tiết trời thanh mát, nhẹ nhàng của buổi đêm này. Lăn lộn hồi thì một âm thanh lọt vào tai cô.

Ban đầu cô đã ngó lơ chúng đi nhưng rồi thứ âm thanh có phần nóng bỏng ấy lại xuất hiện mà cứ quanh quẩn bên trong đầu của cô. Sở Kiều Thanh không kìm được lòng của mình mà mở he hé cửa để nhìn.

Vừa bước ra đến hàng lang thì thứ âm thanh rạo rực, có phần phóng khoán kia lại được cất lên. Lẫn trong đó là những câu nói yêu thương có phần quyến rũ càng khiến cho bầu không khí trở nên nóng bỏng.

"Em tuyệt lắm. Sở Kiều Vy. "

" Anh yêu em đến phát điên đi được."

" Um.. đêm nay em là của riêng mình anh. "

Có chết cô cũng không nghe lầm được, đó quả thật là giọng của Thời Cảnh Lâm và Sở Kiều Vy. Theo đó là những âm thanh sống động như xem phim đen kia lần lượt mà phát lên, phơi bày sự dục vọng.

Sở Kiều Thanh, lửa hận trong lòng cuối cùng cũng bùng nổ. Cô quên đi lời nhắc nhở ban nãy của Sở Kiều Vy mà xông đến đập vào cửa, giọng nói đanh thép có phần chua chát cất lên :

"Sở Kiều Vy, chị không biết xấu hổ à. Đêm nay, chị biết tôi ở đây mà!? " (?

Âm thanh vẫn liên tục phát ra mặt kệ người ngoài đang hối thúc, thậm chí là cánh cửa có phần run lên như bị cú đá của Sở Kiều Thanh nhắm đến.

Bên trong phòng Thời Cảnh Lâm chỉ ngoải mặt đi chỗ khác để mình không phải nghe những ngôn từ thô tục phát ra từ miệng nhỏ kia. Chiếc máy ghi âm được Sở Kiều Vy chu đáo đặt ngay gần cửa.

Cô khoái chí mà nhìn vào camera của hàng lang, soi kĩ cái bản mặt đang tức đến đỏ hết kia quả thật rất hả dạ. Cô đã hiểu được cảm giác khi chọc cho người khác phát điên của Sở Kiều Thanh là như thế nào.

Quả thật rất thú vị còn có chút kích thích.

Khi này Thời Cảnh Lâm nhớ đến lời điều kiện hấp dẫn ban nãy của cô mà không tài nào yên lòng. Anh cũng không nghĩ là giọng nói của mình đã bị Sở Kiều Vy biến hóa thành chất giọng ngọt đến rợn cả người kia.

" Cô làm hơi quá rồi đấy. Giọng của tôi.. "

" Anh không cảm thấy bản thân mình rất quyến rũ sao. Thời Cảnh Lâm?"

"... "

" Không."- Anh thẳng thừng từ chối.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.