Cánh cửa phòng giam khẽ khàng hé mở. Tiếng cửa cọt kẹt vang lên giữa không gian không tiếng ồn có chút chói tai.
Một người đàn ông với quầng mắt thâm đen, tròng mắt đỏ ngầu, mặt mày không có chút huyết sắc nào từ từ đi ra. Trên người hắn ta vẫn là bộ suit màu trắng được may từ loại vải sang trọng, chỉ tiếc rằng đã bị nhàu nát và vương màu bụi bẩn. Mái tóc màu đen rối tung bị hắn ta vò mãi đến lòa xòa. Tóm lại hai chữ, thảm hại.
Lập An Hạ kéo ghế ngồi xuống đối diện Mục Tống Lâm, im lặng như thế mà nhìn hắn ta. Ánh mắt cô đầy bình thản, môi không mím, mắt không tỏ ra sắc bén, gương mặt hoàn toàn yên bình mà thẳng thừng nhìn trực diện. Mục Tống Lâm bị người này nhìn đến mất tự nhiên, cộng thêm việc bị dồn ép mấy ngày nay, không chịu được rống:
- "Chị đến đây có việc gì? Muốn lấy gì ở tôi?" - Nói xong Mục Tống Lâm im bặt, sau đó trợn lớn mắt - "Vụ này... không phải là do chị chứ?"
- "Hừ, hai ngày qua trong trại giam không làm chú thông minh thêm được chút nào sao?" - Khóe môi Lập An Hạ khẽ nhếch lên.
- "Chị..! Chị muốn gì chứ? Tôi không có tội, tại sao chị lại đưa tôi vào đây?" - Mắt hắn ta long lên.
- "Ham muốn tình dục với chị dâu, sử dụng ma túy đá, dụ dỗ người khác sa vào con đường nghiện ngập, chỉ mới với ba việc trên thôi mà chú dám khẳng định là chú không có tội?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-hon-nhan-365-ngay/2313848/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.