Chương trước
Chương sau
"Tư Liễu, cậu cố gắng thu thập cho tôi bằng chứng về vụ việc Mục Tống Lâm từng là con nghiện vào thời điểm cách đây ba năm. Tiếp đó là việc hắn ta xây dựng sòng bài cùng khu bar ở phố Tam Châu. Dùng mọi nguồn nhân lực cậu có, bằng mọi giá vạch trần được bộ mặt thật của hắn ta cho tôi!"

Mục Tống Thần cúp điện thoại, ánh mắt tràn đầy sự tập trung và nguy hiểm khiếp người nhìn vào tập tài liệu trên tay. Lập An Hạ khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định bước đến gần ôm lấy cổ hắn từ phía sau.

- "Sao lại tức giận như vậy?"

- "An Hạ, lần này anh nhất định phải cho tên Tống Lâm không ngóc đầu lên được!"

- "Ừ?"

- "Những việc hắn đã làm với em, còn dám lợi dụng cả em, anh nhất định phải tính luôn một thể!"

- "Thật ra, tuy hắn có chút ngạo mạn, nhưng mà..."

- "Hắn định dẫn dụ vào em vào đường nghiện ngập." - Mục Tống Thần kéo An Hạ ngồi xuống đùi mình, chậm rãi cất lời.

- "Hả?" - Cô nhíu mày, không hiểu. - "Ý anh là gì?"

- "Sau hôm em vào khách sạn theo lời của hắn, Tư Liễu đã tìm ra trong túi áo khoác của hắn có một ống tiêm chứa ma túy lỏng, liều lượng khá cao! Chỉ cần một liều đó, khẳng định em liền dính. Nhưng mục tiêu của hắn lại chính là anh. Hắn biết chúng ta sống chung, nhất định sẽ lây sang anh cho nên mới dùng cách đó."

- "Không thể nào..." - Lập An Hạ hãi hùng, khẽ rụt cổ lại - "Nói cách khác, nếu lúc đó em không làm hắn... như vậy, thì em đã..."

- "Đúng vậy, rất may cho em, con sói hoang xảo quyệt, nếu không em chắc chắn đã dính HIV rồi!"

- "Hắn ta..! Cái tên đó..." - An Hạ rùng mình - "Thật không thể tưởng tượng được, hắn có thể làm tất cả để đạt được mọi thứ hắn muốn!"

- "Còn nữa, anh đã điều tra được, khoảng mười năm trước hắn đã tông chết một người đàn ông trên giao lộ vắng, sau đó trốn được! Tên này..."

- "Mười năm trước?" - Cô lẩm bẩm. - "Cho em mượn tài liệu về việc đó một chút, được không?"

Lập An Hạ cầm trên tay, từ từ đọc từng dòng một. Mục Tống Thần không hiểu cô muốn tìm cái gì, chỉ im lặng nhìn sườn mặt nghiêng dịu dàng của cô. Hóa ra sói hoang cũng có lúc đằm thắm như thế này. Rồi đột nhiên, khi hắn chưa kịp làm gì hết, Lập An Hạ liền rơi nước mắt. Cô không náo loạn, nước mắt cứ thế mà rơi xuống từng giọt một, vô cùng an tĩnh. Mục Tống Thần hốt hoảng, hai tay giữ lấy gương mặt cô.

- "Sao thế? Chuyện gì? Em làm sao?"

- "Mục Tống Thần..." - Cô run rẩy gọi tên hắn - "Hắn, chính hắn, chính tên Mục Tống Lâm này đã tông chết ba em..."

- "Cái gì?!" - Mục Tống Thần trừng mắt.

- "Giao lộ số 3, bảy giờ tối, ba em... Em đã chờ ngày này lâu lắm rồi, am đã chờ nó từ mười năm về trước! Lần này em không tin, em không tin không thể tống hắn ta vào tù!"

Hai hôm sau, tất cả mọi thông tin hình ảnh về Mục Tống Lâm mà Mục Tống Thần cần tìm được Tư Liễu gửi qua vô cùng cẩn thận. Hắn cùng Lập An Hạ chuyên tâm xem xét, không bỏ sót bất kì chi tiết nào.

- "Tên này đúng là mất nhân tính! Hắn tung hoành năm châu bốn bể, không coi người khác ra gì, bị báo chí chụp lại tung trên mạng mà vẫn có thể thản nhiên được!"

- "Còn phải nói? An Hạ, em xem, ngày hắn sa vào nghiện ngập và ba năm trước, chín tháng sau được đưa vào trại cải tạo, hai năm trước đã hoàn toàn khỏi."

- "Anh không biết chuyện này sao?"

- "Lúc đó trùng với khoảng thời gian anh ra nước ngoài."

- "Chúng ta không thể chỉ dựa vào những thứ này mà có thể kết tội hắn!"

- "Đại học cả ba năm không có năm nào tên đó học tốt, từng bị đưa ra hội đồng kỉ luật vì tụ tập đánh nhau nhưng vì thế lực của Mục Gia nên đều được cấp bằng loại giỏi, lúc ra trường cũng vậy. Việc này anh rất rõ. Sau khi ra trường càng không chú tâm vào việc nâng cao trình độ, thành tích trong kinh doanh lại càng không có, ăn chơi sa đọa, chúng ta chỉ có thể đưa ra những bằng chứng này, còn việc họ có bị tiền của hai mẹ con nhà đó nuốt chửng hay không thì không thể dám chắc. Còn việc của ba em, anh đã sắp xếp ổn thõa tất cả."

- "Em chưa hiểu lắm?"

- "Anh đã đến giao lộ số 3, từ người bảo vệ già trong khu chung cư gần đó thu được một đoạn video mười năm trước khi xảy ra tai nạn. Bác ấy nói đã định tố cho công an, nhưng mẹ con Mục Tống Lâm đã dọa sẽ giết bác ấy nếu dám đưa ra. Cũng may bác ấy đã nhanh tay chuẩn bị một đoạn video copy từ trước, đoạn chính vẫn còn giữ. Đoạn copy đó đã được hai mẹ con nhà kia hủy đi, còn tưởng đã diệt trừ được! Anh đã tìm ra biển số xe, rồi đến tìm chủ xưởng, sau đó lần ra được chủ sở hữu và mượn danh cảnh sát để tìm ra giấy tờ..."

- "Cảnh sát?"

- "Sao có thể chưa nói với em anh có một ông chú làm cục trưởng cảnh sát nhỉ... Quả nhiên đó là chiếc Camry của Mục Tống Lâm!"

- "Vậy..."

- "Theo tính cách của hai mẹ con hắn, chắc chắn sẽ tìm kiếm người gánh thay tội. Anh nghĩ, chúng ta cần phải nhanh hơn một bước, triệt tiêu hẳn cách làm đó của bọn họ!"

- "Nhưng bằng cách nào chứ?" - An Hạ khẽ cắn môi.

- "Em xem, Tư Liễu đã gửi qua cho một tập tài liệu vô cùng hữu ích. Mục Tống Lâm từng có một phi vụ ma túy sang châu Mỹ, ngày tháng lại hoàn toàn trùng khớp với ngày xảy ra tai nạn kia. Tức là gì? Tức là sau khi thực hiện phi vụ ấy xong, Mục Tống Lâm đã bị quá khích và lao như tên bắn trên đoạn đường kia. Vụ buôn bán này đã bị cảnh sát bắt được, nhưng bao nhiêu năm qua vẫn chưa tìm ra được bằng chứng chứng minh Mục Tống Lâm là chủ đứng sau. Nhưng bà hàng nước gần đó đã chứng kiến được. Sở dĩ bà ta còn nhớ, là vì hôm đó ngay cảng có trận đấu súng vô cùng náo nhiệt, còn có người chết. Bà ta trú trong nhà, khiếp đảm nhìn từ bên trong, cả đám người đó có nằm mơ cũng không biết được có kẻ theo dõi được nhất cử nhất động của chúng! Nhưng rồi do quá sợ hãi nên bà ta đã không dám đến cục cảnh sát... Đầu tiên, chúng ta sẽ tung tin hắn buôn bán trái pháp luật, hắn chắc chắn sẽ chối, tiếp đó chúng ta sẽ ép cung hắn, nếu hắn nói lúc đó hắn đang ra ngoài cùng chiếc xe kia, vậy chắc chắn..."

- "Nhưng nếu không?" - Cô thốt lên điểm mấu chốt.

- "Ngày ba em gặp tai nạn, là ngày anh... anh..." - Mục Tống Thần ngập ngừng trong giây lát, cuối cùng nói tiếp - "Là ngày anh đầu tiên anh hẹn hò cùng bạn gái đầu tiên. Tối hôm đó anh chắc chắn Mục Tống Lâm về nhà rất khuya, hắn còn tâm trạng hoảng loạn, đập phá đồ đạc lung tung, làm cả nhà rối loạn một phen. Anh lúc đó còn không hiểu, bây giờ thì hiểu tại sao rồi..."

Lập An Hạ im lặng trong giây lát, cuối cùng nhẹ hỏi.

- "Cuộc họp sẽ diễn ra lúc nào?"

- "Ngày mai!"

- "Ngày mai sao? Nhanh như vậy?"

Ngày mai...

Ba, con sắp bắt được tên khốn khiếp đó rồi. Ba yên tâm, ba nhất định hãy yên tâm, con gái lớn rồi, bằng bất cứ giá nào con cũng sẽ bắt hắn ta phải chuộc lấy lỗi lầm của mình. Chỉ là ba à, giờ phút này con thật sự rất nhớ ba... Rất rất nhớ ba...

Đêm đó Lập An Hạ ngủ không được. Cô khép mi, thế nhưng lại rơi nước mắt. Aiyo, xem ra gần hơn mười năm rồi không khóc vì ba, lúc này lại khóc rồi. Lập An Hạ quấn chăn chặt quanh người mình thêm chút nữa, nhưng Mục Tống Thần đã nhanh tay ôm chặt cô vào lòng. Hơi thở ấm áp của hắn phả quanh cổ của An Hạ, làm cô nhột nhột.

- "Ngủ đi, chuẩn bị cho ngày mai."

- "Em nhớ ba quá, không ngủ được." - An Hạ vùi mặt vào lồng ngực của hắn.

- "Không được cũng phải được, em phải giữ vững tinh thần để giành lấy công bằng cho ba chứ." - Hắn yêu chiều hôn lên mái đầu vợ.

- "Tống Thần... nếu như hắn... vẫn không thể vào tù thì sao? Nếu như hắn cùng Lâm Tĩnh lại có thể lần nữa dùng tiền thoát khỏi pháp luật thì phải làm sao đây? Chúng ta không có tiền..."

- "Chẳng phải em đã nói tiền không phải là tất cả sao? Chẳng phải em luôn tin rằng chính trực có thể đánh bại tà ác sao, con sói nhỏ?" - Mục Tống Thần nhẹ cười, ghì chặt cô trong vòng tay hắn.

- "Em... Chỉ là sau bao nhiêu chuyện, em phát hiện tiền có thể không giải quyết được vấn đề, nhưng nhiều tiền hơn, hơn nữa thì vẫn luôn có thể! Thế giới này đã bị xáo trộn từ lâu mất rồi, người ta có thể vì tiền mà đổi trắng thay đen."

- "Em biết như vậy là tốt." - Hắn trầm ổn nói - "Làm người nên tỉnh táo một chút, biết được cái gì là thực cái gì là giả. Cuộc sống bây giờ ấy à, người tốt thì mệnh khắc, nhưng bọn người xấu có tiền thì vung tay che cả bầu trời. Chúng ta không thể thay đổi được việc đó, vĩnh viễn cũng không thay đổi được, hiểu không? Bây giờ giá trị tiền và tình bị đảo lộn cả rồi sói nhỏ ạ, em cũng nên bớt tin vào chính nghĩa đi thôi."

Nghe Mục Tống Thần nói thế, Lập An Hạ chỉ còn biết âm thầm thở dài. Hắn nói không sai, bây giờ cái gì là chính nghĩa, cái gì là tà ác, thật ra ranh giới chỉ cách nhau giữa có tiền và không có tiền.

- "Nhưng đừng lo nữa, có anh ở đây rồi, dù thế nào cũng sẽ đòi lại công bằng cho ba! Em ngủ đi, ngủ ngoan..."

An Hạ khẽ ôm chặt lấy thắt lưng hắn hơn, trong vòng tay ấm áp kia từ từ đi vào giấc ngủ. Mơ mơ hồ hồ, dường như cô còn nghe tiếng hắn vang lên rất khẽ:

- "Sói nhỏ, anh có thể vì em làm tất cả..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.