"Thế nên, nàng ta sống lại chứng tỏ độc dược thử nghiệm trước đây ta dạy con thất bại hả?" Hi Hoa lạnh bạc lấy tay chống cằm tủm tỉm cười: "Đồ đệ ngốc, có biết cái giá của kẻ thất bại sẽ như thế nào không? Hửm?"
Chân thiếu niên đã hoàn toàn tê dại bởi lời nói đầy đe doạ của sư phụ. Hắn ta chắp tay quỳ xuống, chỉ hận sao không thể chui xuống lỗ đất trốn luôn: "Sư phụ, là lỗi do đồ đệ bất cẩn. Con nghĩ mẩm ắt hẳn đã đúng công thức rồi. Ai ngờ bữa đó lại thiếu mất cánh hoa xuyên. Thời gian gấp gáp thế, con chỉ đành chế bừa một loại thuốc độc. Không ngờ..." Nói tới đây, giọng cậu ta càng thêm lí nha lí nhí: "Dược này không đủ độc chết người."
"Con nên cảm thấy may mắn." Giọng nam ôn hoà đậm chất ý cười như thể thấm đẫm lỗ tai người nghe. Ngay khi thiếu niên chưa kịp hiểu lắm ý tứ mà lão sư phụ mình truyền đạt tới, thì Hi Hoa đã tiếp lời: "Vì nàng ấy còn sống."
"Ớ, sư phụ! Ý người là sao ạ?" Ngẩng đầu lên nhìn vào thư án, tầm mắt chỉ là một mảng trống không. Gió thổi khiến màn lụa che cửa sổ khẽ bay bay, thiếu niên giật bắn mình đứng dậy, chạy ra trước bệ cửa...
Ách, có dấu giày ở chỗ này...
Sư phụ, đến bao giờ ngài mới học cách ra về từ cửa chính đây?
...
Hi Hoa nói không sai...
Chàng ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bất cứ ai thương tổn đến ái nhân...
Nhưng Y Quân, nếu kẻ đấy chính là ngươi... Ngươi phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-giao-dich-cua-thuong-nhan-thoi-khong/4612576/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.