Bì Bì ngẩngđầu, nhìn thẳng vào mặt Uông Huyên, cũng cười lại: “Không cần, sẽ cóngười mời tôi vào. Nếu không, tôi không phải thế gia vọng tộc, sao lạiđến chỗ này chứ?”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Lúc tàu điện ngầm đi ra khỏi đường hầm vừa lúc ngang qua trường Nhất trung của thành phố C.
Sáng nay trời thật u ám. Xa xa, mấy chiếc ống khói khổng lồ không hề xả khói, đó là dấu tích của một thành phố công nghiệp.
Nhưng Bì Bì vẫn cảm thấy mùi khói lãng vãng trong gió, nên khi tàuđiện ngầm tiến vào đường hầm, bị hơi ấm từ thiết bị sưởi ấm phả vào, côliền ho như vừa rít phải một hơi thuốc lá.
Tuy ngày nào cũng đi qua ngôi trường mình từng học, nhưng Bì Bì luôncố tình chuyển ánh mắt về phía tháp truyền hình gần đó hoặc là tòa nhàKim An ở phía xa. Thà xem các biển quảng cáo trên cao một nghìn lần cũng không liếc mắt một lần về phía trường Nhất trung thành phố C.
Nhưng mà đêm qua vì chân đau mà cô ngủ muộn, Bì Bì ngủ không ngon,bây giờ mí mắt không nhấc lên được. Lại thêm được gặp Gia Lân nên cóchút hoài niệm, liền nhìn thoáng qua trường học đã lâu không để ý tới.
Mái ngói của dãy nhà hành chính đã được thay mới, khối lớp học mớixây đã hoàn thành. Trên sân vận động khí thế phi phàm có treo mấy tấmbanner tranh và chữ, bốn chữ đầu là: “Nhiệt liệt hoan nghênh…” Nhắm mắtlại có thể nghe thấy tiếng từ chiếc loa công suất lớn của trường. Trunghọc năm thứ hai, phòng học của lớp 11 ban 7 nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-ky-la-van-kiep-yeu-em/2820/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.