Phần 1“Anh có pháthiên ra không, trên thế giới này, muốn chứng minh bản thân mình làngười rất dễ, còn muốn chứng minh mình không phải người, điều đó rấtkhó.”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Giờ phút này, Bì Bì chỉ có một mong muốn duy nhất, đó là có thể biếnthành con thằn lằn, nhanh chóng bò theo tường giếng trơn nhẵn, leo lênmặt đất rồi chạy trốn.
Song trong bóng tối, ngoài tiếng thở hổn hển của mình ra, bốn bề đềutĩnh lặng như đang ở trong hầm mộ. Cô dùng móng tay cố cào vài đườngtrên vách giếng bằng đá, đá granit rất cứng, không hề để lại chút dấuvết nào.
Ngay sau đó, Hạ Lan Tĩnh Đình lại cười khúc khích, nghe rất kỳ quặc,ẩn ý vô cùng, tiếng cười như mũi kim chọc phá vào bầu không khí đầy căng thẳng này. Bì Bì nhất thời khẩn trương đến không thể thở được.
“Cô sợ rồi ư?”
“Xin lỗi, tôi không biết anh bị bệnh tim nghiêm trọng như vậy!” Bì Bì nói.
Im lặng vài giây, Hạ Lan Tĩnh Đình không biết phản ứng thế nào: “Cô nói gì?”
“Anh đã đi khám bác sĩ chưa?”
“……”
“Anh luôn trốn tránh phỏng vấn, có phải do tim của anh không khỏe, nên anh sợ người ta quấy rầy?”
“…..”
“Đã thế, tôi không quấy rầy anh nữa, tôi cũng không phỏng vấn anhnữa. Anh an tâm dưỡng bệnh đi. Phiền anh mở cửa, tôi xin cáo từ.”
“…. Tôi nghĩ, cô không hiểu những gì tôi nói …” Giọng của Hạ Lan Tĩnh Đình rõ là càng lúc càng chán nản.
“Hạ Lan tiên sinh, xin cho phép tôi khen ngài một câu, ngài rất cókhiếu hài hước. Nghe ngài nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-ky-la-van-kiep-yeu-em/2819/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.