Cô chợt ôm lấy anh thật chặt: “Em yêu anh, Hạ Lan Tĩnh Đình. Nói cho em biết. Có phải kiếp trước em là mẹ của anh không?”
Anh nhanh chóng đẩy tay cô ra: “Phi! Phi! Gớm chết đi được!”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Họ cùng vào nhà, cảnh xuân trở nên ảm đạm, chẳng hiểu sao giữa hai người lại xuất hiện sự xa cách và khách sáo.
Đến trước cửa phòng tắm, Bì Bì đột nhiên dừng bước. Hạ Lan Tĩnh Đình biết ý hỏi:
- “Em cần anh giúp gì sao?”
- “Cám ơn, không cần. Em tự lo được.” – Cô nhận lấy chiếc khăntắm anh đưa đến, mặt tự dưng lại hơi ửng đỏ. Trộm liếc qua khuôn mặtanh, phát hiện đôi mắt mờ mịt của anh đang nhìn chằm chằm về phía trước, tựa như đang muốn đoán vẻ mặt của cô.
- “Em … sao còn chưa vào?” – Cuối cùng anh nói.
- “À, vâng, vâng.” Bì Bì nhanh chóng chuồn vào phòng tắm, tắmrửa thật mau lẹ. Không hiểu vì đôi mắt không nhìn thấy hay là vì có bệnh ưa sạch, mà khi cô ra Hạ Lan Tĩnh Đình vẫn chưa tắm xong, phải đợi anhnhững nửa tiếng nữa.
Hai người chạm mặt nhau ở phòng khách, lại chẳng biết sao, đôi bênđều hơi có phần ngượng ngập. Bì Bì đành phải tìm chủ đề để bắt chuyện:“Hôm nay, trời thật đẹp. Tuần trước ngày nào cũng mưa. Ôi, lá mơ cũng đã vàng từ lâu, mùa mưa cũng nên kết thúc rồi chứ nhỉ.” Hạ Lan Tĩnh Đìnhvẫn không hề lên tiếng, một lát sau, anh mới đứng dậy đi đến lấy cây gậy dò đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-ky-la-van-kiep-yeu-em/2227379/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.