Vừa nghe được tin thì cả anh và cô điều vui mừng rồi chợt nhận ra hiện tại trong người hai người bọn họ không có một đồng xu dính túi thì sao bắt xe đến bệnh viện được.
Bệnh viện đó cách anh và cô một khoảng không xa lắm nhưng mà nếu như thật sự phải đi bộ thì có hơi mệt thật đấy.
Đến cuối cùng đành phải nhờ người trợ lý đến trước, chiếc xe vừa dừng lại thì anh đỡ cô lên xe còn bản thân thì quay về.
Hôm nay anh còn một chuyện quan trọng để xử lý, sáng giờ đã mắc kẹt với cô khá lâu rồi.
Thế là hai người chia tay đường ai nấy đi. Vừa đi anh trợ lý vừa kể cho cô nghe chuyện đã xảy ra.
Thật ra thì sau khi Lâm Doãn Mặc tĩnh dậy không thấy ai cả nên chạy đi tìm, thấy phía dưới nhà có chiếc dép của cô bị quăng lung tung và một chiếc thì ở ngoài cổng. Cảm thấy có chuyện gì không hay nên anh liền phóng đi tìm.
Mới vừa bệnh chưa khỏi lại thêm chạy ra ngoài đường vào lúc giữa đêm khiến cho sức khỏe suy yếu mà ngất xỉu và được người dân gần đó đưa vào bệnh viện.
“Chú Khải ơi, cậu của cháu có sao không ạ”
“Hiện tại còn đang bất tỉnh nằm trong bệnh viện, bác sĩ nói chỉ cần được nghĩ ngơi tịnh dưỡng thì sẽ không có gì đáng lo ngại. Còn chân cháu bị sao vậy, hôm qua đã xãy ra chuyện gì thế”
“Hôm qua có người xấu muốn cưỡng ép nên cháu chạy ra ngoài trốn rồi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-dinh-menh-chanhh-chuaa/3547729/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.