Hơn mười một giờ đêm Trần Kình mới được tài xế đưa về căn hộ, vừa nãy uống hơi nhiều nên đầu óc choáng váng, lúc đi bộ hai chân nhẹ tênh. Hắn tắm qua loa rồi về phòng ngủ, nhờ vào ánh trăng sáng ngoài cửa sổ mà nhận ra trên giường trống không. Hắn dụi mắt, lại gần sờ thử, vẫn cứ trống trơn. Hắn bỗng hoảng sợ, gọi to: “Uyển Uyển?”
Với tay ấn công tắc đèn trên tường, căn phòng sáng bừng trong nháy mắt, đầu óc đang mơ hồ lập tức tỉnh táo, hắn nhớ ra Lâm Uyển đã đi rồi. Suy nghĩ này vừa xuất hiện, một tia xót xa từ trong tim nhanh chóng lan tỏa, ngay đến cơ chân cũng bắt đầu mỏi, hệt như bị hạ đường huyết do vừa chạy xong mười nghìn mét vậy.
Hắn chậm rãi ngồi xuống mép giường, giơ tay vuốt ve chiếc gối thuộc về Lâm Uyển, bên trên đã chẳng còn hơi ấm của cô. Hắn thở dài một tiếng, nhấc chăn chui vào giường nằm bên phía Lâm Uyển vẫn ngủ thường ngày. Rõ ràng là mùa hè nhưng trong chăn lạnh khác thường, hắn bất giác gập lưng lại. Từ việc không quen cho đến quen có cô ở bên, bây giờ lại phải quen chỉ có một mình. Trên gối còn vương mùi hương cô, mùi dầu gội đầu, hắn ra sức hít hà mấy cái, lại cảm thấy mũi mình cay cay.
Nửa đêm Lâm Uyển bị tiếng chó sủa đánh thức, cô cau mày ngồi dậy lắng tai nghe, quả nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện mơ hồ. Ngày trước ở chỗ người nào đó chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhưng chỗ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-chi-mang/65050/quyen-2-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.