Thời gian là thứ công bằng nhất, nó sẽ không vì có người sắp chịu giày vò mà tăng nhanh tốc độ, càng không vì người có sinh lòng lưu luyến mà bước chân chậm lại. Loáng một cái đã đến sinh nhật Lâm Uyển, ngày này chẳng có gì đặc biệt, mặt trời ló ra từ đằng Đông, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa kính chiếu lên giường, đồng hồ báo thức reo vang đúng sáu giờ rưỡi.
Đến khi Lâm Uyển vào phòng vệ sinh mới phát hiện ra một điểm đặc biệt, bàn chải đánh răng của cô vắt ngang cốc súc miệng, bên trên còn quẹt một vệt kem đánh răng. Cô ngẩn người hồi lâu mới chậm rãi nhấc bàn chải lên, lúc súc miệng phát hiện nước trong cốc vẫn còn ấm.
Lâm Uyển lòng chất chứa tâm sự, súc miệng xong rồi đi thay đồ, lúc đến phòng ăn, Trần Kình đang ngồi cạnh bàn xem báo. Cô ngồi xuống, nhìn thấy bữa sáng trước mặt bỗng sững người, trứng rán hơi già còn hình dạng rất khó coi, cháo gạo hình như đã nấu thành cơm khô rồi lại thêm nước, chỉ hai món rau trộn trông còn tạm ổn…
Trần Kình liếc nhìn Lâm Uyển, bỏ báo xuống xoa tay nói: “Đừng chê, tuy hình thức hơi khó coi nhưng mùi vị cũng được.”
Lâm Uyển khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Anh làm à?”
“Ừ.”
“Chẳng trách.”
Trần Kình mất thể diện ho một tiếng rồi nói: “Tự thỏa mãn đi chứ, cho em xem của tôi này.” Hắn nói rồi chỉ vào đĩa của mình, nói như thật: “So sánh là cội nguồn của hạnh phúc.”
Lâm Uyển nhìn qua, nhất thời không nhịn được nhếch miệng cười một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-chi-mang/65049/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.