Trong phòng bệnh cao cấp này cần gì có nấy, ti vi màn hình tinh thể lỏng có đến hơn trăm kênh, tất cả các loại tạp chí tiêu khiển thời thượng mà chị em yêu thích. Tuy đồ ăn bị hạn chế nhưng vẫn có rất nhiều món dinh dưỡng dễ tiêu, còn có cả y tá xinh đẹp hoạt bát ngày ngày tiếp chuyện giải sầu, nhưng Lâm Uyển ngay đến chút cảm giác hưởng thụ cũng không có. Trần Kình hàng ngày đều phải ghé qua một lúc, người không hiểu rõ tình hình lại tưởng hắn quan tâm cô. Lâm Uyển đương nhiên sẽ không tưởng rằng ai cũng thích mình, cô biết hắn đến chẳng qua là để “thưởng thức” sự thảm hại của cô. Cô chính là chiến lợi phẩm mà hắn trưng bày trong tủ kính, là con thú săn què chân mà hắn nhốt trong lồng, hằng ngày hắn đến nhìn lướt qua để tâm trạng trở nên thoải mái, lòng ngập tràn cảm giác chiến thắng.
Sáng sớm tinh mơ ngày Mười Lăm tháng Giêng, Lâm Uyển gọi điện thoại cho bác Vương gái, nói dối rằng mình phải làm tăng ca, không thể cùng họ đón tiết. Bác gái dặn dò trong điện thoại bảo cô đừng quên ăn một bát bánh Nguyên Tiêu[1]. Bỏ điện thoại xuống, lòng cô chua xót vô cùng, còn có cả cảm giác tội lỗi mãnh liệt.
[1] Bánh Nguyên tiêu: Bánh được ăn trong ngày Nguyên Tiêu ở Trung Quốc, hình dáng giống bánh trôi nhưng có nhiều màu sắc và mùi vị phong phú hơn.
Chiếc túi của cô đã được Trần Kình chuyển tới, cô lục lọi danh bạ điện thoại di động, lướt nhanh từng cái tên, nhưng từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-go-chi-mang/65034/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.