Thế mà mồm thì nói một đằng, bụng chứa chan một nẻo khác. Chưa bao giờ, cái “tôi” của Vĩ Văn lại lung lay như lúc này. Cậu cố lôi những thứ khác ra chơi nhầm để xóa nhòa bóng hình rõ nét của Tuyên Quân cùng Lớp trưởng Lam Chi cười nói vui vẻ đang xuất hiện trong đầu mình.
Vĩ Văn cứ trằn trọc mãi trên chiếc ghế sô pha, bực dọc với cái bản ngã của chính mình. Cậu gào lên khó chịu: “Tao chịu không nổi rồi! Tức điên lên được! Không thể nằm yên ở được nữa. Cái thằng Tuyên Quân khốn kiếp”.
Trong cơn tức giận, cậu mặc kệ chiếc tivi vẫn đang trình chiếu bộ phim hấp dẫn mà cậu thích, đứng dậy rời khỏi nhà một mạch, cùng với chiếc điện thoại cầm tay trong tay.
Men theo con đường dài, cậu không biết được bọn họ hẹn gặp nhau ở điểm nào. Động não một lúc, cậu vẫn không có một đáp án cụ thể. Tự nhiên, cậu cứ đi thẳng về phía trước.
Bỗng nhiên, Vĩ Văn thoáng nghe thấy phía trước có hai giọng nói nam nữ đang lớn tiếng với nhau. Cậu không mấy quan tâm, nhưng phía trước là công viên, nơi cậu thường lui tới. Không suy nghĩ gì nhiều, cậu đi thằng tới đó, dần hiện lên bóng hai con người đang phát ra tiếng động.
Vĩ Văn ngạc nhiên đến sững người một lúc, vội núp vào bên tường trước cổng công viên. Cậu đã tìm ra anh rồi, chính anh, người đang có mặt ở công viên cùng Lam Chi.
“Cậu suy nghĩ kỹ đi.”
“Tôi yêu cậu. Tôi thật sự yêu cậu.”
“Cậu có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-gap-dinh-menh/3548714/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.