Không biết phía đầu dây điện thoại bên kia nói gì, mặt Bùi Nam Nhứ đầy vẻ ngoài ý muốn: "Cái gì... Muốn thấy ngay bây giờ sao? Ầy... Chuyện này chỉ sợ không tiện lắm... Tuy nhiên cũng không có việc gì, không sao... Em sẽ nghĩ cách! Em sẽ chuẩn bị tốt!"
Sau khi cúp điện thoại, Bùi Nam Nhứ lại gọi một cú điện thoại nữa gọi trợ lý của mình đến.
"Anh Nhứ, anh gọi em ạ?"
"Cậu giúp tôi xem thử một chuyện..." Bùi Nam Nhứ cân nhắc tìm từ sao cho được lý do phù hợp.
"Xem cái gì vậy anh Nhứ?" Trợ lý nhỏ khó hiểu hỏi.
Bùi Nam Nhứ ho nhẹ một tiếng: "Thử xem cái khách sạn này có thích hợp... Thích hợp để đơn độc gặp nhau, đồng thời bảo đảm không bị phóng viên phát hiện và tìm đến chụp ảnh!"
Trợ lý nhỏ không thể hiểu nổi: "Đơn độc gặp mặt? Ý anh là cần chỗ thích hợp để nói chuyện ấy ạ?"
Bùi Nam Nhứ hết cách, chỉ có thể nói thẳng: "Nơi thích hợp để gặp riêng."
Tiểu trợ lý nghe vậy, một mặt hoảng sợ: "Tư... Gặp riêng tư ư!? Anh Nhứ, anh hỏi chuyện này để làm cái gì?"
Chẳng lẽ anh Nhứ nhà bọn họ định gặp riêng cô bé nhà ai?
Trợ lý nhỏ: "Là... là...Trong khách sạn này ư?" Bùi Nam Nhứ: "Ừm."
Vẻ mặt trợ lý cầu xin: "Anh Nhứ, anh đừng làm loạn mà, chẳng nhẽ anh đang hẹn hò với cô gái nào? Cho dù là anh có muốn riêng tư gặp ai thì cũng không cần gấp gáp như vậy chứ?"
Bùi Nam Nhứ: "Cậu đi thu xếp là được, đừng hỏi nhiều."
Trợ lý muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không dám cãi lại, chỉ có thể dựa theo yêu cầu Bùi Nam Nhứ đi làm.
Một lát sau, trợ lý cuối cùng cũng thở hồng hộc chạy về: "Nếu là phòng trong khách sạn này thì khả năng rất cao là bị chụp được, mà một khi bị vây xông thẳng vào phòng thì không có đường lui".
Em vừa tự đi xem thử thì thấy trên tầng mười ba có lối thoát hiểm khi bị cháy rất bí ẩn, có một căn phòng bỏ không chứa đồ, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đâu..."
Bùi Nam Nhứ gật đầu: "Được rồi."
Nói xong, Bùi Nam Nhứ lại gọi một cú điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong, Bùi Nam Nhứ lại gửi một tin nhắn ngắn. Chờ sau khi xong xuôi hết, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa rời đi.
Cùng lúc đó, Lâm Yên đang trong phòng vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để trả lời Bùi Duật Thành thì bỗng đột nhiên nhìn thấy một tin nhắn ngắn.
Tin nhắn là Bùi Nam Nhứ gửi đến, nội dung có chút kỳ quặc.
Bùi Nam Nhứ: [ Chị dâu cả, chị lên tầng mười ba tại ngay lối thoát hiểm bên cạnh phòng để đồ đi. ]
Lâm Yên lạ lẫm nhìn cái tin này.
Bảo cô đến đó làm gì?
(Chương 307 đã được cập nhật trên wattpad của nhóm.)
Vừa vặn lúc này Bùi Nam Nhứ đẩy cửa về chỗ ngồi, Lâm Yên liền vô ý thức ngẩng đầu nhìn Bùi Nam Nhứ với ánh mắt nghi hoặc.
Bùi Nam Nhứ nhìn cô rồi hơi gật đầu, sau đó dùng ngón tay chỉ điện thoại, ra hiệu cô mau chóng tới đi.
Mặc dù yêu cầu của Bùi Nam Nhứ thực sự rất kỳ quái nhưng Lâm Yên cũng không nghi ngờ gì anh ta.
Nếu Bùi Nam Nhứ đã nói vậy, khẳng định là có chuyện gì mới đúng.
Thế là lúc này Lâm Yên bỗng đứng dậy, định ra ngoài phòng khách.
"Lâm Yên, cô đi đâu thế? Tiệc sắp bắt đầu rồi!" Khương Nhất Minh thuận miệng hỏi một câu.
"Tôi... Tôi đi toilet!" Lâm Yên trả lời qua loa một câu sau đó mau chóng rời đi.
Lâm Yên lo lắng Bùi Nam Nhứ có chuyện quan trọng gì mà cô lại đến chậm, nên là tăng tốc chạy về chỗ mà anh ta đã chỉ.
Trong hành lang vắng tanh không có bất kỳ ai, chỉ có bước chân nhẹ nhàng của Lâm Yên.
Cuối cùng tìm thấy căn phòng đề biển "Phòng để đồ", Lâm Yên đứng trước cửa ra vào, cô nháy mắt nhìn cái khung cửa sắt đã rỉ sét, càng thêm nghi ngờ.
Rốt cuộc Bùi Nam Nhứ bảo mình qua nơi này làm gì?
Mặc dù là yêu cầu của idol nhưng... Cũng thật kì quái?
Nếu là gặp phải những người khác hẹn cô tới chỗ như thế này, cô đều cho rằng chắc chắn antifan muốn gọi cô đến phòng tối để mưu sát!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]