"Em... Em không nên hung dữ với anh như vậy... Nhưng mà cũng không thể trách em... Ai bảo anh đụng vào những người bên cạnh em... Em cũng là nhất thời nóng nảy..." Lâm Yên lải nhải nói.
Bởi vì sức khoẻ của Bùi Duật Thành quá yếu, cô chỉ có thể vịn hờ anh, để anh tựa vào trên người mình.
Nhìn trên mặt người đàn ông lộ vẻ đau đớn, Lâm Yên cảm thấy trái tim mình đau như cắt, cắn răng sau đó dứt khoát nói: "Cùng lắm thì... Cùng lắm thì không chia tay nữa... Chúng ta tái hợp lại! Nhưng mà anh cũng không được uy hiếp em nữa! Có được không?"
Lời vừa dứt, Lâm Yên lại cảm thấy có chút buồn cười. Thứ mà Bùi Duật Thành quan tâm vốn không phải là chuyện chia tay, mà là quyền uy của anh không cho phép ai dám thách thức mình.
Vậy mà Bùi Duật Thành yên lặng, không biết qua bao lâu anh mới mở miệng nói: "Được."
Nghe thế, vẻ mặt của Lâm Yên lóe lên tia kinh ngạc.
Thế mà... Đồng ý rồi ư...
Đồng ý một cách dễ như vậy???
Lâm Yên hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, ánh mắt sâu xa: "Anh chắc chứ? Anh đồng ý với em, mẹ em bên kia, còn cả chú Tạ nữa. Anh cũng không thể làm như vậy, em không thích anh làm như vậy..."
Bùi Duật Thành từ từ mở mắt, đôi mắt đen nhánh không chớp nhìn cô gái trước mắt: "Ừm."
Lâm Yên: "Còn cả ông ngoại của em bên đó nữa..."
Bùi Duật Thành: "Được."
Lâm Yên: "...???"
Hả...
Có nhầm hay không?
Cô ầm ĩ long trời lở đất như thế, tưởng rằng anh rất độc ác tàn nhẫn.
Kết quả tùy tiện nói vài câu xin lỗi, anh cái gì cũng đồng ý luôn?
Lâm Yên ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mắt, chính mình cũng thấy bối rối.
Vậy nên cô tức gần chết, lấy bộ dạng anh chết tôi sống chạy tới nháo thành thế này, rốt cuộc là vì sao???
Lâm Yên thử thăm dò tiếp tục mở miệng: "Vậy... Vậy cũng không cho phép nhúng tay vào công việc của em... Cái gì mà đổi công ty đổi người đại diện... Còn muốn quản lịch trình của em... Em cũng không thích... Được không?"
Chỉ có điều này Bùi Duật Thành lại không đồng ý: "Không được."
Lâm Yên: "..."
Cái gì cũng đồng ý, vì sao mà cái này lại không được. Hơn nữa thái độ lại còn rất kiên quyết như thế...
Chắc không phải bởi vì ở những đoàn làm phim khác mình sẽ tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ nam đấy chứ?
Bùi Duật Thành lại quan tâm cô như vậy? Sao có thể như thế được...
Lần này Lâm Yên cũng không nổi giận và xù lông nữa.
Lâm Yên đảo mắt sau đó lộ ra mấy phần khổ sở, tủi thân nhìn người đàn ông, chắp tay trước ngực cầu xin nói: "Vậy... Bùi tiên sinh, em có thể đến trễ một chút công ty anh sắp xếp cho hay không? Bên này em còn có nhiều chuyện chưa xử lý xong. Em đồng ý với anh, chờ em xử lý xong thì nhất định sẽ qua, có được không?"
Bùi Duật Thành trầm mặc vài giây: "Được."
Lâm Yên: "..."
Ớ...
Quả nhiên...
Lại đồng ý...
Lâm Yên quả thật hơi ngẩn người.
Cô thật sự không nghĩ tới Bùi Duật Thành dễ dỗ như vậy.
Reng reng...
Âm thanh của chiếc đồng hồ màu bạc trên cổ tay của người đàn ông càng ngày càng nhỏ dần.
Cùng lúc đấy, bọn người Tần Hoan bên cạnh như gặp phải đại địch, vội vã đến mức xoay lung tung đi gọi chuyên gia, gọi bác sĩ: "...???"
Bùi Vũ Đường trố mắt nhìn Lâm Yên đột nhiên dịu giọng thì thầm rồi còn nũng nịu: "Đã nói là trong từ điển không có hai chữ "chịu thua" cơ mà?"
Tần Hoan nhìn Lâm Yên nói gì, lão đại nhà mình cũng nghe nấy: "Lão đại nhà tôi không thể nào dễ nói chuyện như vậy được..."
Tinh Trầm chứng kiến toàn bộ mà hoảng sợ làm rơi cả kẹo que mút trong miệng xuống đất: "Trạng thái của anh Duật ổn định lại rồi! Mà còn là chỉ số thấp nhất trong vòng hai năm qua! Không hổ là... thuốc an thần công dụng cao mà!"
- --
Nay hết chương rồi nhé, cũng sắp hết ngày rồi ~ Các tình yêu nghỉ lễ có vui không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]