Edit: Richi
Beta: Sun
Đám người Tống Diệu Nam: "..."
Mẹ kiếp! Không phải trả lại sự trong sạch cho bọn họ à?
Oan uổng quá đi mất!
Đám người Tống Diệu Nam bắt đầu cãi vã không ngừng, đủ kiểu kêu oan khiến cục cảnh sát vô cùng ồn ào.
Cuối cùng Lâm Yên ho nhẹ một tiếng, chủ động mở miệng: "Được rồi, đừng làm ồn…”
Mặc dù cô không muốn phơi bày những điều khác biệt của mình với người thường, nhưng chuyện này nếu cô không thừa nhận, khẳng định sẽ bị đẩy lên đầu Bùi Vũ Đường.
Nếu bị Bùi Duật Thành biết, thằng nhóc Bùi Vũ Đường này sẽ gặp xui xẻo.
Dù sao lần này Bùi Vũ Đường hoàn toàn không sai, từ đầu tới cuối đều rất nhẫn nhịn, quả thực không thể trách cậu ta.
Bên Tống Diệu Nam vẫn không nghe lời Lâm Yên, còn đang bận ồn ào.
Lâm Yên nhắm mắt lại, lạnh giọng: "Tôi nói im lặng! Có hiểu không?”
Cơn ớn lạnh xuất hiện, trong chốc lát tất cả đám người Tống Diệu Nam bị dọa đến im thin thít, câm như hến run rẩy nhìn Lâm Yên.
Trong cục cảnh sát hoàn toàn tĩnh mịch.
Lâm Yên tức giận nhìn những người kia rồi lập tức nhìn về phía vị cảnh sát nói: "Đồng chí cảnh sát, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nói đúng sự thật. Những người này đúng là tôi đánh, là một mình tôi đánh. Những người còn lại đều không liên quan."
Bùi Vũ Đường nghe thấy vậy, lập tức hiểu được Lâm Yên là vì cậu ta nên mới thừa nhận, chạm tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-ngot-ngao-khi-co-em/2169678/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.