- Anh... - nó gọi
- ... - nghe tiếng nó, Huy Anh giật mình ngóc đầu dậy nhìn - Em... thấy sao rồi?
- Không sao... chỉ là đầu hơi đau ... - nó chống tay lên giường, cố gượng dậy
- Từ từ thôi - Huy Anh đặt dọc chiếc gối cho nó dựa vào - Có lẽ là thuốc mê chưa hết tác dụng
- Thuốc mê? - nó há hốc miệng, mình làm gì mà phải lại liên quan tới thuốc mê thế?
- Chứ còn sao nữa... em phải phẫu thuật để nối gân đó... không nhớ gì sao?
- Em chỉ nhớ lúc anh Đạt kẹp 2 thanh gỗ vào tay em thôi, sau đó thì đau quá nên nửa tỉnh nửa mê, chẳng nhớ gì hết
- Vậy mới nói... em có biết là anh sợ tới mức nào không hả? Tại sao lạimạo hiểm tới như vậy? Chậm 1 chút nữa thôi là cánh tay này của em sẽkhông dùng được nữa, có biết không hả? - Huy Anh cao giọng, trách nó rồi qhay mặt đi chỗ khác
- Không tới mức nghiêm trọng vậy chứ? - nó cănbản là không thể mường tượng ra hiện trạng của bản thân nên cũng khôngbiết nhận lỗi kiểu gì nữa
- Còn không nghiêm trọng? Em nói xem... lúc em bị đối thủ đá vào tay, xương bị gãy đã đâm sâu khiên cho gân tay bịđứt lìa... còn chưa kể, em còn dùng sức để đáp trả nên xương vụn cắmchặt vào gân khirén cho thời gian phẫu thuật kéo dài hơn so với dựkiến... có biết không hả?
- Thật vậy sao? ... em... em không ngờ lại thành ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122745/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.