Đèn phòng phẫu thuật vẫn sang đỏ, ánh mắt của mọi người vẫn dán chặt vào chiếc cửa của phòng phẫu thuật – điểm thu hút mọi ánh nhìn mỗi khi có ai đang ở giữa ranh giới của những điều tốt, và những điều cực kỳ tồi tệ.
.
.
.
1 tiếng đồng hồ trôi qua dài dằng dẵng tựa như cả năm vậy… và cuối cùng thì đèn phòng phẫu thuật cũng chuyển sang màu trắng đục như mọi khi, anh trưởng khoa ban nãy bước ra …
- Bác sĩ … con gái tôi – ba nó là người đầu tiên chạy tới phía anh trưởng khoa
- Thì ra đó là con gái chú sao… chú yên tâm đi… ổn rồi… một lát nữa cô bé sẽ được chuyển tới phòng bệnh, mọi người đừng lo lắng quá nhé! – anh đó trấn an mọi người
- Cám ơn anh nhiều lắm ạ! Thật sự cám ơn anh! – Lâm cúi đầu cảm ơn
- Đây là… Hoàng Lâm phải không? – anh trai đó có vẻ khá phấn khích
- Dạ phải… - Lâm gật đầu
- Thật vui vì được gặp cậu ở đây… cho câu biết… tôi là fan của cậu đó – nói thầm với Lâm
- Vậy sao? Cám ơn anh rất nhiều! Khi nào rảnh tôi sẽ mời anh 1 chầu cà phê – Lâm cười
- Được… tất nhiên là được rồi… tôi đợi tới ngày đó nhé! Đi trước đây! Tạm biệt mọi người – anh trưởng khoa đi về phía phòng mình
- Cám ơn anh! – mọi người cúi đầu cảm ơn anh bác sĩ
.
.
.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dinh-menh/3122742/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.