Vó ngựa một đường chạy như điên, phía sau tiếng súng theo đuôi.
Truy binh càng ngày càng gần!
Con ngựa này chở cân nặng hai gã nam tử trưởng thành, mặc Tạ Viễn quất như thế nào, cũng khó có thể chạy trốn nhanh hơn!
Tạ Viễn tại trên lưng ngựa rạp người xuống, hột mồ hôi lớn từ trên trán hắn chảy xuống.
Khi viên đạn cuối cùng từ cạnh người gào thét mà qua, Ngọc Phúc Phương tại bên tai Tạ Viễn nhẹ nhàng nói một câu.
– Đừng lo lắng, Phúc Phương che ở sau ngài … Có đạn, ta thay ngài đỡ!
…
Yokota nửa ngồi nửa xổm ngồi chỗ sau mô tô ba bánh, khuôn mặt phấn khích đỏ bừng.
– Bắn về phía ngựa! Nhất định phải bắt sống!!
Binh lính bên cạnh vội vàng trả lời.
– Hai (vâng)!
Nhưng viên đạn tiếp theo, lại bắn thẳng vào lưng Ngọc Phúc Phương.
Viên đạn bắn vào trong da thịt, trên lưng lập tức nở ra một đóa hoa máu! Ngọc Phúc Phương kìm không được phát ra một tiếng rên!
Nhưng ngay sau đó, y lại cắn răng, tại bên tai Tạ Viễn nói nhỏ.
– Ta không sao… Đừng lo cho ta… Tiếp tục chạy mau…
Lời này kỳ thật nói cũng vô ích. Không cần y dặn, Tạ Viễn đương nhiên sẽ quất ngựa tiếp tục chạy nhanh.
Nhưng nề hà chỉ chạy thêm được vài bước, một viên đạn khác, bắn trúng chân sau ngựa!
Con ngựa ăn đau hí dài một tiếng, đầu tiên là lồng lên, tiếp liền ngã mạnh xuống đất!
Trong thiên toàn địa chuyển, Tạ Viễn đầu tiên là bị quăng vào bụi đất, ngay sau đó, móng ngựa phát cuồng giẫm mạnh qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605231/quyen-3-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.