Quá trình Khánh Hòa ban ra khỏi thành coi như thuận lợi. Khi mỗi người bị kiểm tra thân phận thật hay giả thì tiểu Đội trưởng đầu lĩnh cố ý vô tình tại trên mặt Ngọc Phúc Phương sờ soạng một phen.
– Xướng hoa đán? … Tới, xướng cho gia nghe thử!
Ngọc Phúc Phương lập tức liền sắc mặt trắng nhợt, hai hàng mày liễu dựng lên, sắp sửa nổi giận…
Tạ Viễn thấy thế không ổn, vội vàng kéo ngăn y.
– Ngọc lão bản, Phúc Phương…
Ngọc Phúc Phương hai con mắt đen chuyển về phía hắn, chầm chậm khẽ liếc một cái, rốt cục bình tĩnh trở lại, mở miệng xướng một đoạn.
Cuối cùng, tiểu Đội trưởng kia cười hì hì nói. – Được rồi, đi thôi.
Hắn vừa phất tay cho đi, vừa cau cau mày với Ngọc Phúc Phương.
– Người vừa rồi, là thân mật của ngươi?
…
Mọi người ra khỏi thành, tại Tạ Viễn thúc giục tiếp tục đi về phía trước, ngựa không dừng vó mải miết chạy đi. Đến lúc hoàng hôn, có người chịu không nổi, liền ở đó hét lên.
– Nghỉ một lát đi, mệt chết đi được!
Tạ Viễn lắc lắc đầu.
– Bây giờ còn đang trong phạm vi khống chế của quân Nhật, không thể dừng lại.
Người nọ phản bác nói.
– Chúng ta có giấy thông hành, sợ cái gì?! Vả lại, không phải còn đợi Tiểu Triệu sao?
Lúc này, mọi người cực kỳ mệt mỏi đều phụ họa. Bầu gánh đứng ở một bên, cũng là muốn nói lại thôi nhìn về phía Tạ Viễn.
Tạ Viễn thấy thế, cười cười.
– Được, vậy nghỉ ngơi một chút đi.
…
Mắt thấy mọi người ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605230/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.