Lý Hổ một bàn tay cầm ống nghe, tay kia thì vô thức giữ bịt mắt trên đầu mình.
Âm thanh trong ống nghe vẫn là không ấm không nóng, nho nhã lễ độ khách khí xa lánh.
– Thật sự xin lỗi, quân vụ khẩn cấp, Tạ mỗ không tiện tự ý rời khỏi cương vị công tác. Việc chuyển giao tù binh, sự tình quan trọng, cũng quan hệ đến hợp tác của Quốc – Cộng hai đảng … Mong Lý uỷ viên lấy đại cục làm trọng, thận trọng suy xét…
Nói đến đây, bỗng chốc bị Lý Hổ cắt đứt.
– Ngươi không tự mình tới đây một chuyến, chính là không có thành ý! Không có thành ý thì sao nói chuyện hợp tác? … Có lời gì, chúng ta bàn bạc trực tiếp nói rõ ràng!
Nói tới đây, hắn giảm xuống âm thanh.
– Dù ngươi ghi hận bố, cũng phải giáp mặt nói rõ ràng, rắm đều không thả một cái như thế tính là gì?
Hắn càng nói càng ủy khuất, trong tay giữ mắt tráo, đột nhiên nhanh trí khẽ động.
– Bố sắp mù rồi…
Ống nghe đối diện vốn vẫn trầm mặc, sau khi nghe được lời này của hắn, dừng một chút, truyền đến một câu hỏi.
– Sao lại vậy?
Lý Hổ hùng hồn trả lời.
– Chỉ còn một con mắt, sao đủ xài! Bây giờ càng ngày càng không dùng được, sắp nhìn không thấy rồi … Ta nghe người ta nói, mù một con mắt, con khác sớm hay muộn cũng sẽ mù…
Đối diện lại là một trận trầm mặc.
Một lát sau, Tạ Viễn trả lời.
– Ngày mai ta lên đường, ba ngày sau đến.
…
Tạ Viễn thả ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605217/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.