Hai người mặc lại quần áo, trở lại thành hình người dáng người.
Song song đứng ở trước gương lớn sửa sang lại dung mạo, đều là người vóc dáng cao chân dài, Tạ Viễn nhìn qua so Lý Hổ thoáng thon gầy hơn một chút.
Hắn đang ngưỡng cổ, đối gương thắt một cái ca-ra-vat màu vàng. Lý Hổ đứng ở sau, cầm lược chẻ ngôi. Hắn chải đầu liếc mắt, thấy cổ áo trong sau cổ Tạ Viễn vểnh lên, liền vươn tay qua giúp hắn bẻ thắng.
Tạ Viễn quay đầu lại, con mắt lóng lánh mỉm cười. – Cảm ơn.
…
Khi sắp chia tay, Tạ Viễn nói với Lý Hổ.
– Còn nhớ ngươi là người Thiểm Tây? Ta lần này đi Tây An, muốn mang về chút gì không?
Lý Hổ dùng con độc nhãn còn lại nhìn chăm chú hắn một lát, rũ mi, lắc lắc đầu. Hắn hơi cúi đầu, liền chợt lộ ra lông mi, là một dãy đen nhánh đậm. Đáng tiếc chỉ có một con mắt như thế, một con khác, ẩn ở trong bịt mắt đen.
Giờ khắc này, Tạ Viễn đột nhiên có xúc động vươn tay ra ngoài vuốt ve con mắt rũ xuống đó. Hắn hơi hơi nâng lên cánh tay, chần chờ một thoáng, rốt cục vẫn lại buông xuống.
Ô tô Mercedes màu đen đã đậu ở cửa, phó quan đứng sẵn, trên tay nắm cửa xe.
Lý Hổ mắt thấy Tạ Viễn xoay người, phong thái rắn rỏi bước vào trong xe.
phó quan khép lại cửa xe. Cửa kính xe rung lên, màu thủy tinh đục ngăn trở tầm mắt, hắn không biết giờ phút này Tạ Viễn trong xe có biểu tình gì.
Đây là một chào từ biệt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-doi-dau-dinh-cao-cua-tra-cong-va-tra-cong/1605203/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.