Tự lúc nào, Uyên Ninh đã đứng chắn ngang cửa, không cho ai ra ngoài cũng không ai vào trong căn phòng đó được. Trên người cô mặc một bộ đồ da màu đen bóng, bó sát vào cơ thể. Chiếc áo khoác cổ cao vừa vặn che đi vết thương còn băng bó trên cổ. Nhưng đó lại trở thành một điểm rất kích thích đối với Mễ Lân.
- Người mới của Sa Thiềm sao, nhìn hấp dẫn thật đấy, đến phục vụ cho tôi nhanh lên.
Vừa nhìn thấy Uyên Ninh, tâm trí của ông ta dường như không còn để tâm đến Đình Thư nữa. Vì cô đã trở thành con mồi của gã, gã chắc chắn không thể để cho cô thoát.
Uyên Ninh càng hờ hững đứng chéo chân, vai phải tựa vào cửa. Cô lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, bật lửa đốt cho khói bay lên chứ không hút, cô kẹp ngang nó trên hai ngón tay rồi thản nhiên xoa xoa thái dương.
- Ồn ào! Nghe nói ông muốn gặp chị Đình?
Giọng nói phát ra tuy có chút khó khăn nhưng Uyên Ninh vẫn giữ cho mình một phong thái tốt nhất. Hành động an tĩnh như cô đang ra giá mua rau ở ngoài chợ chứ không phải đang đối mặt với một người đang gây rối. Cô rút một chiếc dao găm từ lưng quần, bấm nút cho nó bật ra rồi lại xếp vào, liếc mắt nhìn về phía hắn đang ngồi chễm chệ trên ghế.
Mễ Lân thoát qua chút kinh ngạc, nhưng đối với hắn, một cô gái chân yếu tay mềm thì có thể làm được gì? Vả lại xung quanh ông ta còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699588/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.