Ăn uống xong, Lục Khải Ưng lái xe cùng cô trở về Lan Uyển.
Bầu không khí trong xe lúc này chẳng biết là vì lí do gì lại ngọt ngào đến lạ thường. Trong đầu Uyên Ninh cứ mãi lẫn quẫn câu nói của Lục Khải Ưng khi đó, cứ nhớ tới thì lại cảm thấy rất buồn cười.
- Đười ươi nhập hửm?
Cô rời mắt khỏi cửa kính nhìn sang anh, anh đang lái xe nhưng bàn tay vẫn đặt lên đùi cô không rời, vẻ mặt bình thản.
- Em thật sự còn chưa tin được.
- Chuyện gì?
- Lục Khải Ưng nói yêu em.
Sao có thể tin được chứ, một con người tàn nhẫn như anh lại có thể từ miệng nói ra câu đó, giọng điệu nhẹ nhàng đó chính là lần đầu cô được nghe. Đây có phải là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã hay không thì còn chưa biết, nhưng mà giây phút anh nói rõ lòng mình với cô, cô lại muốn sát cánh bên cạnh anh không rời.
Anh yên tĩnh lắng nghe cô nói, ánh mắt dù đang tập trung lái xe nhưng vẫn không thể giấu được sự ôn nhu. Anh nghĩ, bản thân có thể níu giữ cô lại bằng nhiều cách khác, nhưng khoảnh khắc đó khi nhìn thấy dáng vẻ cô như mèo con bên cạnh mình, anh thực sự không thể kiềm chế nổi. Một mặt muốn cho cô đi, còn một mặt lại nói yêu cô để cô mềm lòng không đi nữa.
Trước kia anh luôn có ý nghĩ sẽ giam khảm cô cả đời, nhưng nhìn xem, nhìn những lúc cô hồn nhiên nhất, gạt hết âu lo để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699512/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.