Buổi trưa, trời chuyển nắng gắt, khí hậu cũng dễ chịu hơn. Hoạt động của người dân ở Tân Cương rất nhộn nhịp, họ có một loại ngôn ngữ địa phương dùng để nói với nhau nghe rất bắt tai, và đặc biệt, những người con gái lớn lên ở nơi này đều được mang một vẻ đẹp rất đặc trưng. Mũi cao thanh tú, bờ môi mỏng xinh đẹp, kết hợp với đôi mắt to tròn ma mị, vừa nhìn liền nhận ra có nét vô cùng đối lập với những người con gái Giang Nam.
Điển hình là Uyên Ninh, cô thừa hưởng đôi mắt to hai mí từ mẹ mình, chiếc mũi cao thánh thót, khuôn miệng hoà hợp với gương mặt, khi cười lên nhìn rất rộn ràng, cuốn hút.
Sau khi lái xe từ nghĩa trang quay lại, lúc đi ngang qua một nơi đông đúc bên đường, cô liền cất tiếng bảo Lục Khải Ưng tấp xe vào.
Cô đưa anh tới một khu chợ tự phát, cho dù nắng đã lên cao vẫn không giảm bớt được không khí sôi nổi ở nơi đây. Quê hương của cô còn có một loại bánh truyền thống,...cô vui vẻ mua liền mấy cái đưa cho anh cầm.
Bánh gạo nếp chà là*, được chế biến từ gạo nếp, quả chà là và đậu đỏ, bánh gạo nếp chính là thức ăn sáng phổ biến của người dân địa phương Tân Cương. Được nấu trong nồi đất nung cổ xưa gọi là zeng cho ra loại bánh thơm ngọt vị trái cây và dai dẻo của gạo nếp, đậu đỏ.
(*) search google để biết thêm thông tin.
Đi qua thêm vài gian hàng đơn giản, ngoài nhu yếu phẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-day-dua-khong-luong-truoc/2699487/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.