Ba năm sau.
Âm nhạc đẹp đẽ đúng bảy giờ vang lên ở buổi sáng, ánh mắt của Linh Lung mở to lờ mờ, lật người ngồi dậy, tóc dài thẳng đen nhánh xinh đẹp như gấmđen ở trên vai cô buông xuống giống như thác nước. Linh Lung hai mươilăm tuổi, đã đầy đủ sự quyến rũ của con gái. Hoặc giả cô cũng không phải là cô gái xinh đẹp nhất, vậy mà toàn thân vô luận là lười biếng tư thếcũng tràn đầy ý vị của cô gái còn là thông minh năng nổ.
Ba năm ở trên thương trường, cô chậm rãi học được sử dụng ưu thế của bản thân.
Cởi áo ngủ xuống tùy ý ném vào bên trong rương gỗ bên cạnh của phòng tắm,cô mở vòi hoa sen ra để cho nước nóng phun từ đầu đến chân. Mặc vào áolót mới thoải mái, thổi khô tóc, sau đó thay quần áo mới, quần dài tơmàu đen hiệu GUC¬CI kiểu mới nhất thích hợp bọc lấy đôi chân thon dàicủa cô. Linh Lung tùy tiện lục lọi tủ quần áo, lấy được một cái áo lụatơ màu trắng, vật liệu hai tầng đặc biệt mơ hồ phản xạ màu bạc dưới ánhmặt trời, tính chất mờ đục cùng với đường may bởi các danh gia thích hợp buộc vòng quanh vóc người xinh đẹp của Linh Lung, đồng thời lại tản raưu nhã cao quý. Linh Lung nhẹ nhàng mở nhãn lên, cũng là kiểu dángGUC¬CI mới.
Linh Lung giễu cợt cười một tiếng, Thượng Quan NgựQuân thích thiết kế của GUC¬CI sao? Trong gương cô đã không còn là cô ba năm trước đây. Bây giờ cô ăn uống ngủ nghỉ đều bị hắn quyết định. Hắnthậm chí yêu cầu cô bố trí tủ quần áo của mình!
Tức giận thiêuđốt ở trong lòng, nhưng mà lại bị cô nhanh chóng đè nén xuống. Không cóích lợi gì, cô chấp nhận mà đứng ở trước gương, đem tóc dài của mìnhbuộc lên thật cao. Mấy năm trước cô đem tóc quăn kéo thẳng, bởi vì hắnra lệnh, bởi vì một câu đơn giản của hắn "Anh thích". Vậy mà càng làmcho cô tức giận là chính cô, mềm yếu thỏa hiệp nhượng bộ trong con ngươi lãnh khốc của hắn, bị hắn nhốt.
Động tác không đủ dịu dàng gạt vài cọng tóc, Linh Lung đau đến nước mắt rỉ ra.
"Thùng thùng" tiếng gõ cửa vang lên, Linh Lung không quay đầu lại, từ trong gương hướng về phía cửa hô: "Vào đi."
Đi vào là thím Trữ, "Tiểu thư, tiên sinh bảo hôm nay công ty có cuộc họpsớm, cho nên xin tiểu thư mau sớm xuống lầu dùng cơm, cũng đem theo tàiliệu đã chuẩn bị xong."
"Tôi biết." Linh Lung không muốn quay đầu lại, lấy ra hộp trang điểm, đánh lên mắt, chải lông mi, sau đó chọn son bóng màu hồng quả quýt cẩn thận tô lên. Giày cao gót ba tấc hoàn mỹ màôm mắt cá chân xinh đẹp của cô, vóc người vốn duyên dáng của cô có vẻcàng cao hơn. Cô lại xem xét mình một phen trước gương to khổng lồ, saukhi xác định đã hoàn mỹ mới nắm văn kiện đã sớm chuẩn bị xong ở bên cạnh đi xuống lầu.
Thượng Quan Ngự Quân đã sớm chuẩn bị xong ở dướilầu, nhìn thấy Linh Lung từ trên lầu đi xuống, tròng mắt không có sóngbỗng dưng khuấy động lên vòng xoáy. Quần áo của cô là do hắn chọn lựa,hắn rất hài lòng hiệu quả của những thứ quần áo đắt giá này ở trên người cô, hiện tại nhất cử nhất động của cô hoàn toàn không có ngây thơ nhưtrước, Thượng Quan Linh Lung ở dưới tay hắn hoàn toàn biến ảo trở thànhmột cô gái quyến rũ mà lại ưu nhã.
"Em chậm."
"Ngày hômqua anh không có nói cho tôi biết hôm nay có hội nghị sớm." Linh Lungcũng đã học được bình tĩnh, nhưng mà tức giận trong xương đối với hắnkhiến cô không đúng mực đẩy lời nói trở về.
Thượng Quan Ngự Quânkhẽ nhíu mày, nhìn chăm chú vào Linh Lung an tĩnh dùng cơm, có chútngoài ý muốn tính khí sáng sớm hôm nay của cô. Hắn cho là đã huấn luyệncô thành người dịu dàng. Cô gái này. . . . . . Không, là người phụ nữ,luôn có thể thỉnh thoảng khiến cho hắn kinh ngạc.
Sáng sớm mặc dù hai người đang cùng dùng cơm trên bàn lớn, nhưng mà từ trước đến giờđều là an tĩnh. Không biết là tại sao, Linh Lung bỗng nhiên nhớ lại đêmmưa của mấy năm trước, hắn mang theo cả người bị thương trở về. Ngày đókhông khí cũng là yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa, khi đó bọn họ thậm chícũng không có chơi với nhau, vậy mà, ngày đó, cô lại gần hắn hơn bất cứlúc nào.
Đồng dạng là trầm mặc, chỉ có tiếng dao nĩa va chạm, ấm áp ngắn ngủi như vậy giữa bọn họ sớm đã không thể.
Cô lơ đãng liếc hắn một cái, chỉ thấy hắn dựa dựa lưng ở bàn ăn dài, rấtthoải mái mà lật xem tờ báo, vẫn là khuôn mặt kia vừa anh tuấn lại lãnhkhốc, vào hôm nay lại làm cho lòng của cô hơi sợ hãi.
"Tại sao nhìn anh?" Hắn hứng lấy ánh mắt mang theo tìm kiếm của cô.
"Không có gì." Linh Lung uống xong một hớp nước chanh cuối cùng, sau đó dùngnước lọc hòa tan mùi vị ê ẩm trong miệng, "Tôi ăn xong rồi."
Thượng Quan Ngự Quân đứng dậy, đi tới cửa lớn. Linh Lung rất có ăn ý đi theo ở phía sau hắn. Xe đã chờ đợi ở trong sân, bên trong cứ theo lẽ thườngngồi mấy vị phụ tá của hắn. Trước kia cô chỉ biết sự nghiệp gia tộcThượng Quan rộng lớn, nhưng mà lại chưa từng nghĩ đến là phức tạp nhưthế. Sau khi gia nhập công ty Thượng Quan, cô bắt đầu có góc độ khác đối đãi Thượng Quan Ngự Quân, mới phát giác hắn có quyết đoán khó có thểtin.
"Tổng giám đốc, hôm nay bốn chi trong sáu chi cổ phiếuchủ yếu của tập đoàn Thượng Quan ước chừng dâng cao ba phần trăm, haichi rớt xuống một chấm tám phần trăm. . . . . ."
Từ lúc hắn vừatiến vào xe, mấy phụ tá liền thay nhau lên tiếng, mà hắn chỉ là yên tĩnh lắng nghe, sau đó dùng chỉ thị đơn giản nhất nói cho bọn họ biết phảilàm như thế nào. Đợi ở bên cạnh hắn, cô từ từ bắt đầu thưởng thức mộtmặt này của hắn, nhưng mà cô không thể không oán hận hắn nhốt cô, mặc dù cô vẫn không biết nguyên nhân vì sao. A! Suy nghĩ của cô hỗn loạn,không nghe chuyện giữa bọn họ nói mà đem tinh lực chuyển dời đến thếgiới phía ngoài cửa xe, thế giới tự do bên ngoài . . . . . .
Không biết lúc nào thì, Thượng Quan Ngự Quân nhẹ nhàng nâng một tay lên, mấyphụ tá lần lượt yên lặng lại. Cô đang nhìn cái gì? Thượng Quan Ngự Quânkhẽ nheo mắt lại, trong mắt cô hướng tới cái gì? Thượng Quan Linh Lunglà một người thuộc về tự do, cô ấy chỉ có ở lúc tự do mới có thể hiện ra một mặt chói mắt nhất của cô ấy. Trong đầu Thượng Quan Ngự Quân xuấthiện nụ cười tự do của cô, phát ra ánh sáng làm cho không người nào cóthể chống đỡ dưới ánh mặt trời, vẻ mặt thản nhiên kia khiến đáy lòng hắn bỗng dưng xông ra thống khổ. Hắn đang ghen tỵ cuộc sống của cô có thểkhông buồn không lo, mà cuộc đời của mình nhất định lại phải cô độc sao? Nhưng, chẳng lẽ là mình lựa chọn cuộc sống như thế sao? Một luồng không xác định chợt thoáng hiện từ trong con ngươi Thượng Quan Ngự Quân, hắnbiết mình đã bóp chết nụ cười của cô, ba năm qua cô cười không có thậtlòng. Cô rất ưu tú, mặc dù tiết học về chuyên nghiệp cùng kinh doanhkhông có chút nào quan hệ, nhưng mà vẫn rất nhanh có thể thích ứng yêucầu nghiêm khắc của hắn, vậy mà nụ cười không buồn không lo đó không còn xuất hiện.
Nhưng hắn không hối hận, hắn không hối hận nhốt cô, cho dù cô sẽ không bao giờ lộ ra nụ cười như vậy nữa!
Xe vững vàng mà trượt vào vị trí xe, "Tiên sinh, đến công ty." Thanh âmtài xế thức tỉnh Linh Lung, lúc này cô mới phát giác trong xe phải cómột chút an tĩnh. Cô hơi ngẩn ra, mới đi theo Thượng Quan Ngự Quân xuống xe.
Chợt, hắn xoay người lại, trong tay cầm một cái cà vạt, "Thắt vào cho anh." Thanh âm của hắn trầm thấp.
Linh Lung sợ run một lúc lâu, ánh mắt buồn bực phức tạp nhìn hắn, cũng kỳquái về yêu cầu của hắn. Cô nhận lấy cà vạt của hắn, lúc thay hắn thắt ở trên cổ phát giác cho dù là mang giày cao gót, cô vẫn phải nhón chânmới có thể đến gần hắn. Nhẹ nhàng thắt cà vạt, cô kéo cổ áo một chúthỏi: "Như vậy chặt hay không?" Cô ngẩng đầu nhìn hỏi hắn.
"Lỏng một chút."
Linh Lung thoáng buông ra, ngón tay thỉnh thoảng lại chạm tới da nóng bỏng của hắn.
"Xong chưa?"
"Ừ." Hắn đáp một tiếng, liền xoay người tiếp tục đi vào công ty, giống như tất cả đều rất bình thường.
Linh Lung hồ nghi mà nhìn bóng lưng của hắn, một hồi lâu mới đi theo đi vào, đồng thời phát giác mấy ánh mắt của phụ tá cao cấp lóe lên. Tại sao mỗi một lần Thượng Quan Ngự Quân nói lên yêu cầu kỳ quái, luôn là muốn côhoàn thành?
Theo đuôi Thượng QuanNgự Quân tiến vào phòng làm việc của hắn, Dạ Đồng đã lẳng lặng chờ ở nơi đó. Linh Lung theo lệ thường đứng ở một bên chờ hắn giao phó nhiệm vụcho mình. Mấy năm qua, Thượng Quan Ngự Quân chưa từng cho cô ta một chức vị, cũng không để ý mà mang cô ta tiến vào hội đồng quản trị, lại càngkhông để ý nói cho cô ta biết cơ mật công ty. Phạm vi công việc của côta từ pha coffee đến phác thảo kế hoạch, giống như vượt qua năm đạidương, bảy châu lục.
"Cà phê của tổng giám đốc." Dạ Đồng lạnh lùng nói một câu.
Linh Lung xoay người muốn đến phòng giải khát, lại bị Thượng Quan Ngự Quân ngăn lại.
"Đợi chút." Lúc nói lời này, ngay cả đầu hắn cũng không có nâng,
"Chuẩn bị tài liệu về người này, văn kiện này em đi nói chuyện cùng hắn."
Linh Lung kinh ngạc lần nữa. Hắn chưa bao giờ để cho cô làm việc ở phươngdiện quan hệ xã hội, lần này tại sao phá lệ? Kinh ngạc thì kinh ngạc, cô không có biểu hiện ra, thong thả tiến lên cầm tư liệu, thuận theo nói:"Dạ, còn có chuyện gì nữa không?"
"Không có, em đi ra ngoài đi.Tiểu Dã Kiện Hùng, chính là người trong tài liệu này ngày kia sẽ tới."Hắn đứng lên đi tới trước giá sách mở ra một quyển sách, tựa hồ hoàntoàn coi thường sự tồn tại của cô.
Dạ Đồng ở một bên dặn dò: "Vụnày hơn một tỷ, phải cẩn thận chút, đừng làm cho công ty mất thể diện."Ánh mắt lạnh lùng trong đó có sắc bén. Nói xong, đi tới trước mặt Thượng Quan Ngự Quân, thay hắn chỉnh cà vạt.
Linh Lung mới vừa rồi cònngoài ý muốn hôm nay cô ấy phá lệ chua ngoa, lại nhìn một màn này màthấy buồn cười. Thì ra là cô ấy đang ghen.
"Đúng vậy, tôi sẽnhớ." Linh Lung là người rất biết tiến thoái, mặc dù Dạ Đồng không ngừng khiêu khích, cô lại chưa bao giờ có xung đột cùng cô ấy. Vững vàng màđi ra phòng làm việc, khóe miệng cô mang theo nụ cười khó có thể phátgiác, cũng không biết vẻ mặt này toàn bộ rơi vào đáy mắt Thượng Quan Ngự Quân.
Cô thật một chút cũng không có ghen tỵ của phụ nữ. . . . . .
Tiểu Dã Kiện Hùng, người Nhật Bản, hắn mới vừa thừa kế tập đoàn Tiểu Dã cókỹ thuật tiên tiến, hắn vẫn là lần đầu tiên hợp tác cùng công ty ThượngQuan, số tiền cũng đã hơn tỷ. . . . . .
Linh Lung vừa uống một hớp cà phê, vừa lật xem tư liệu về Tiểu Dã Kiện Hùng.
Người này có mới nới cũ, từ bên ngoài thoạt nhìn tính tình nhất định vô cùngtáo bạo, cuộc sống riêng không có điều độ, tin tình cảm nhiều đến có thể chết đuối người, nhưng mà đầu óc hiển nhiên không tệ, nếu không ThượngQuan Ngự Quân cũng sẽ không yên tâm cùng hắn bàn về cuộc trao đổi này.Buông xuống tư liệu của hắn, Linh Lung khẽ cau mày, kinh nghiệm quan hệxã hội cô không có nhiều lắm, đối phó loại người này cô cũng hoàn toànkhông biết làm thế nào. Tiếp tục uống cà phê nữa, cô nghĩ thầm thuậntheo tự nhiên đi, làm ăn là làm ăn, hi vọng hắn có thể tự hạn chế mộtchút là được.
Ngoài dự đoán của Linh Lung, địa điểm ký hợp đồnglại là ở trong một quán cà phê. Tiểu Dã Kiện Hùng thoạt nhìn là ngườiđàn ông rất lịch sự, nhưng mà Linh Lung vẫn có thể nhìn ra được khinhbạc từ ánh mắt của hắn.
Ký hợp đồng xong, hắn cười một tiếng với cô, "Cùng nhau ăn cơm tối nhé? Thượng Quan tiểu thư?"
Linh Lung đặt văn kiện vào trong túi, mỉm cười cự tuyệt: "Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện."
"Thượng Quan tiểu thư, không cần coi tôi như là sài lang hổ báo được chứ? Tôi cũng không phải đáng sợ giống như báo chí nói."
"Tiểu Dã tiên sinh, ngài hiểu lầm." Linh Lung mỉm cười, lại dùng ngữ điệu rất chuyên nghiệp nói, "Tôi đi trước."
"Vậy cũng nên để cho tôi đưa cô về công ty có đúng hay không?" Hắn đứng dậy, rất tao nhã mà kéo ra cái ghế thay cô.
Linh Lung không ngờ hắn lại dứt khoát, tựa hồ không hề giống trong tài liệunói như vậy, "Được, cám ơn Tiểu Dã tiên sinh." Cô lưu loát dùng tiếngNhật đối đáp với hắn.
Lên xe, hắn vừa lái xe vừa nói: "Ngự Quân từng nhắc cô với tôi."
Ngự Quân? Thượng Quan Ngự Quân và Tiểu Dã lại là bạn bè?
Tiểu Dã từ trong gương liếc mắt biểu tình của Linh Lung một chút, cũng biếtcô hoài nghi, "Cô không tin? Hắn từng ở Nhật Bản một thời gian, cha củahắn Thượng Quan Tấn thật ra thì có một nửa huyết thống Nhật Bản, cũng là bạn bè với cha tôi."
"Oh? Vậy sao?" Tại sao cho cô tư liệuThượng Quan Ngự Quân không có những thứ này? Nếu là bạn của hắn, tại sao không tự mình ký hợp đồng, lại muốn cô xử lý?
"Hắn nhất định lànói tôi rất bay bướm ở trước mặt cô, có đúng hay không?" nụ cười sangsảng và lời nói thẳng thắn của Tiểu Dã hóa giải cẩn thận của Linh Lung,"Người trong nước các người không phải đều nói ‘người trong giang hồ,thân bất do kỷ’ sao? Thương trường cũng là như vậy, trên phương diện xãgiao là không tránh khỏi. Chẳng qua là qua ngôn luận báo chí rất dễ dàng bị xuyên tạc, rất nhiều người đều dùng ánh mắt dè chừng với tôi."
Lần này Linh Lung ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Tiểu Dã tiên sinh, tôi không phải. . . . ."
"A! Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là nhằm vào cô." Tiểu Dã vừa lái xe,vừa ngắm ngắm kính, tựa hồ cũng không thèm để ý, "Nếu cô là em gái củaNgự Quân, tôi cũng không xem cô là người ngoài, ai! Vốn là tôi còn muốnhẹn Ngự Quân cùng đi ra ngoài, bỏ qua công việc không nói, còn có thể tụ họp một chút! Nhưng không có ai đến đón tiếp. . . . . ."
Hắn làm bộ oán than dậy đất khiến cho Linh Lung bật cười, "Tiểu Dã tiên sinh. . . ."
"Tiểu Dã." Hắn kiên trì nói, sau đó lại buồn bã nhìn chăm chú vào cô, "LinhLung, cô nhất định phải thả chim bồ câu với tôi sao?"
Linh Lung than thở, một hồi lâu cười thỏa hiệp trả lời: "Tối nay lúc nào thì được?"
Lúc tan việc, Linh Lung đi vào phòng rửa tay, thoáng sửa sang một chút. Lúc rời khỏi phòng rửa tay cô lại gặp Dạ Đồng.
"Tổng giám đốc đang ở phòng làm việc sao?" Cô muốn xem xét yêu cầu của Tiểu Dã với hắn.
Dạ Đồng lắc đầu một cái, "Hắn còn có một hội nghị, bây giờ còn chưa xong."
"Oh?" Linh Lung vừa định hỏi cô Thượng Quan Ngự Quân có nhận được lời mời của Tiểu Dã hay không, điện thoại di động liền vang lên.
Cô nhận,thật bất ngờ khi nghe được thanh âm của Tiểu Dã, "Tiểu Dã tiên sinh?" Cô kinh ngạc nói chuyện với điện thoại di động, cái tên khiến cho Dạ Đồngđang muốn đi ra ngoài thì ngừng thân thể lại.
"Ngự Quân còn chưa có tan việc sao?"
"Ách, hắn còn có một hội nghị."
"Oh, hắn nói với tôi, tối hôm nay có thể sẽ đến chậm một chút. Tôi đã đợi ởdưới lầu, cô xuống đây trước đi, để cho Ngự Quân tự mình lái xe tới đây, hắn biết chỗ chúng ta hẹn."
Linh Lung nghe có chút do dự, lại vẫn đáp lời: "Được rồi. Hiện tại tôi sẽ xuống ngay."
Nói dứt lời, cô cúp di động, trong lòng luôn có chút lo sợ bất an, muốn hỏi lại Dạ Đồng hội nghị của Thượng Quan Ngự Quân lúc nào thì kết thúc, côấy đã không thấy bóng dáng. Linh Lung không còn cách nào, không thể làmgì khác hơn là xuống lầu, lên xe Tiểu Dã.
Tiểu Dã mang cô tới một nhà hàng Ý sang trọng, hai người dùng cơm cơ hồ đến một nửa Thượng Quan Ngự Quân vẫn chưa có xuất hiện, ngược lại Linh Lung ở lúc Tiểu Dã mờirượu lần nữa thì có chút hôn mê. Linh Lung rất hiểu rõ thân thể củamình, với cô uống sâm banh tuyệt đối không đến nổi chuốc say cô. LinhLung dần dần ý thức được nguy cơ, cô hung hăng nắm chặt bắp đùi của mình để cho mình giữ vững thanh tĩnh, ngoài mặt cũng tỉnh rụi nói: "Tiểu Dãtiên sinh, tôi đến phòng rửa tay một chút."
Đứng dậy, Linh Lungcố gắng để cho mình thoạt nhìn rất bình thường, vừa đi đến nơi bí mậtlập tức lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, ngón tay không linh hoạt mà ấn mã số của Thượng Quan Ngự Quân, cũng đang càng ngày càngkhông rõ rệt hình ảnh dưới tầm mắt. Thân thể của Linh Lung càng ngàycàng mềm, chỉ có thể dựa vào vách tường mới có thể giữ vững đứng thẳng.Điện thoại đáng chết! Cô hung hăng nguyền rủa.
Khi cô rốt cuộc ấn đúng số điện thoại, sau lưng đột nhiên có một cánh tay đàn ông đưa ra,bế cô lên. Trước mặt Linh Lung bỗng tối sầm, chỉ cảm thấy mình không còn có khí lực chống đỡ nữa, ngây ngô ngủ thiếp đi. Điện thoại di động từtrên tay trợt xuống, rớt tại trên mặt đất.
"Thật là một cô gáithông minh." Tiểu Dã ôm Linh Lung mất đi ý thức, cười gằn, "Bất quáThượng Quan Ngự Quân cũng giúp không được cô." Hắn nhặt điện thoại lên,bấm ngắt số điện thoại, ném điện thoại vào thùng rác.
Cùng lúc đó, ThượngQuan Ngự Quân mới vừa kết thúc hội nghị, điện thoại di động vang lên chỉ mấy tiếng liền đứt. Hắn cầm điện thoại di động lên, phát hiện là mã sốcủa Linh Lung, liền gọi lại, nhưng vẫn không có tiếp nhận.
Tronglòng hắn có cảm giác xấu, không có buông tha mà gọi nữa, vẫn không có ai nhận. Hắn đột nhiên đứng lên, sãi bước đi đến phòng làm việc của cô,đẩy cửa ra vẫn không có nhìn thấy cô. Văn kiện tài liệu liên quan cũngđể trên bàn thật chỉnh tề, cô đã rời đi! Thượng Quan Ngự Quân bỗng dưngcảm thấy mình khẩn trương, tay nắm chặt tay cầm cái cửa.
"Tổnggiám đốc?" Dạ Đồng không rõ mà nhìn thân hình Thượng Quan Ngự Quân căngthẳng dị thường không nhúc nhích đứng ở trước cửa phòng làm việc củaLinh Lung, "Xảy ra chuyện gì?"
"Cô có nhìn thấy Linh Lung hay không?" Hắn xoay người, cửa phòng làm việc của Linh Lung "đông" một tiếng bị hắn đóng sầm.
Dạ Đồng đột nhiên nhớ tới một màn cô cùng Linh Lung ở trong phòng rửa tay, do dự nói: "Lúc tan việc tôi có gặp cô ấy ở phòng rửa tay, hình như côấy có một cuộc hẹn. . . . . . Cùng Tiểu Dã Kiện Hùng. . . . . ."
Biểu tình của Thượng Quan Ngự Quân chợt trở nên nguy hiểm, thanh âm rất nhẹnhắc lại: "Cùng Tiểu Dã Kiện Hùng?" Trong con ngươi hắn bắn ra ánh sángkhiến cho Dạ Đồng thất kinh hồn vía, bộ dáng của hắn thoạt nhìn tựa nhưmuốn giết người.
"Đi điều tra." Hắn sãi bước đi vào phòng làmviệc của mình, quát với thư ký và Dạ Đồng: "Đi điều tra chỗ ở của TiểuDã!" Cầm hợp đồng trên mặt bàn được Linh Lung trình lên buổi chiều, hắnhung hăng vò mấy tờ giấy kia thành một cục. Hắn thề, nếu như Tiểu Dã dám đụng một sợi tóc của Linh Lung, hắn sẽ làm cho nửa đời sau của Tiểu Dãvượt qua trong thống khổ.
Lúc Linh Lung tỉnh lại lần nữa, pháthiện toàn thân mình không có chút khí lực nào nằm ở trên giường. Ý thứcđã rõ ràng, cô liếc mắt dấu vết trên người mình, nước mắt khuất nhục (áp bức và lăng nhục) bỗng dưng được nâng lên, hạ thể đau đớn khiến cho côhiểu rõ mình hoàn toàn bị xâm phạm.
"Tỉnh?" Tiểu Dã đang mặc quần áo, "Ừ, cảm giác như thế nào? Tôi không biết em vẫn còn là xử nữ, chonên đau đớn đại khái không thể tránh được." Nói xong hắn thi triển ra nụ cười anh tuấn của mình lần nữa.
Linh Lung nhắm mắt lại, hít mộthơi thật sâu, lạnh như băng mà nói ra: "Anh sẽ vì chuyện này trả giáthật lớn. Tiểu Dã Kiện Hùng, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
TiểuDã sửng sốt một chút, thật không nghĩ tới phản ứng của cô lại là tỉnhtáo như thế, "Thượng Quan Linh Lung, em thật là người phụ nữ hoàn toànkhác, nhưng nếu không phải là em cự tuyệt tôi, nói không chừng tôi không cần dùng cái này. . . ." Hắn chưa có nói xong, lại ngậm miệng khi thấyánh mắt hung ác của Linh Lung. Ảo não mình lại bị một phụ nữ tay khôngtấc sắt hù ngã, hắn đột nhiên tiến lên bắt bả vai Linh Lung mà lay độngcô, "Đừng tưởng rằng em có thể hù được tôi! Em đi cáo tôi à! Đến lúc đóchỉ cần tin tức đăng lên là có thể dìm chết em, xem hai chúng ta ai cóthể chống lâu hơn!"
Hắn buông cô ra, phát giác lực thuốc không có suy yếu mà Linh Lung không chút năng lực nào phản kháng, nhưng cô chỉlà theo dõi hắn, giống như muốn đem mặt của hắn khắc vào trong đầu củacô. Trong ánh mắt kiên cường của cô có hận ý mãnh liệt bao phủ mình,khiến cho cả người Tiểu Dã sợ run.
"Thượng Quan Ngự Quân sẽ không bỏ qua cho anh." Cô nhẹ nhàng nói, "Hắn sẽ không bỏ qua cho anh, tôi cũng sẽ không."
"Em cho rằng hắn thật sự quan tâm em? Nếu quả như thật sự quan tâm em cầngì phải để cho người mới như em đón tiếp tôi? Tôi đã sớm điều tra, emcăn bản không phải em gái ruột thịt của hắn, chẳng qua là con riêng củanhà Thượng Quan, lần này cho em đi đến là để cho tôi hưởng dụng, dùng để củng cố tập đoàn nghiệp vụ tương lai lui tới cùng Tiểu Dã, khai thácthị trường Nhật Bản. Hắn phải suy tính chu đáo như vậy, tôi dĩ nhiênkhông thể hủy bỏ phần đại lễ này, không phải sao? Không phải vậy. . . . . . Trừ cái này, em còn có thể có chỗ lợi gì?"
Linh Lung biết Tiểu Dã chẳng qua là đang sắp xếp chuyện xưa, nhưng mà lời của hắn vẫn làmcho cô đột nhiên run lên. Có sao? Thượng Quan Ngự Quân thật sự là đưamình đi ra ngoài làm thành lễ vật sao? Với dã tâm của hắn, với lãnh khốc vô tình của hắn. . . . Hắn sẽ sao?
Tiểu Dã nhìn ra được lời củamình có tác dụng, ngồi ở bên người cô, ánh mắt vô sỉ mà quan sát thânthể phơi bày của cô, "Tôi vốn cho là thân thể xinh đẹp như vậy, hắn đãhưởng dụng trước qua rồi. . . . . ."
Lời của hắn vẫn chưa nóihết, cửa phòng liền bị "Phanh" đụng vỡ. Dạ Đồng tiến vào trước, nhìnthấy Linh Lung trần truồng đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó tiến lên một phen níu sau cổ Tiểu Dã, cho một đá vào dưới háng hắn. Tiểu Dã còn chưa phản ứng kịp liền gào khóc mà lăn lộn trên mặt đất. Không đợi hắn đứnglên, Dạ Đồng đã bắt hắn đứng lên cho mấy đấm vào mặt lần nữa.
Không để ý đến hỗn loạn trong phòng, Linh Lung nhìn lại cửa, nhìn thấy Thượng Quan Ngự Quân chậm rãi đi vào. Hắn quan sát Linh Lung, nước xoáy trongcon ngươi đen tối càng ngày càng sâu. Linh Lung cố sức mà cắn môi dưới.Cố gắng muốn nâng cánh tay lên lấy đồ che kín mình, sỉ nhục khiến cho cô hận không thể chết dưới ánh mắt của hắn.
Tại sao? Tại sao phải để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ chật vật không có chút nào che giấu của mình như vậy?
Nước mắt rốt cục đột phá phòng tuyến mà chảy xuống hốc mắt, hận ý của cô giờ phút này cũng ầm ầm rơi xuống. Cô thật muốn bốc hơi đi từ trong khôngkhí.
Lúc này, một cái mền màu trắng bao cô lại, Linh Lung độtnhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một cánh tay cường tráng từ cổ của cô đưa qua, Thượng Quan Ngự Quân bế cô lên, lúc ánh mắt nhìn thấy vết máu trên giường bỗng dưng cuồng nộ, lại miễn cưỡng mà đè nén xuống.
"Không cho khóc." Thanh âm của hắn âm trầm đè nén đến cơ hồ khiến cho cô cảmthấy sợ hãi, vậy mà tức giận chạy lên sống lưng của Linh Lung. Tại saohắn! Hắn dựa vào cái gì ra lệnh cho mình! Nhưng mà chính là chỗ tức giận này đè nén xuống đau khổ của cô. Cô nhắm mắt lại, nước mắt chứa đầytrong hốc mắt chậm rãi chảy xuống. Thượng Quan Ngự Quân nhìn thấy haihàng nước mắt kia chảy xuống, trái tim đột nhiên lại kéo, bắp thịt căngthẳng cứng ngắc. Thượng Quan Ngự Quân vốn cũng không phải là người cảmxúc, lúc hắn cuồng nộ, ngược lại sẽ càng thêm trầm thấp lạnh như băng,nhưng không khí chung quanh lại kịch liệt bắt lửa. Cho nên, trước khitất cả mọi người có thể nhìn ra hắn khống chế tâm tình của mình thế nào, hắn đã không nói gì mang cô rời đi.
Nhưng mà, Tiểu Dã Kiện Hùng sẽ trả giá thật lớn. . . . . . .
Bên trong phòng âm u, Thượng Quan Ngự Quân đặt Linh Lung ở trên giường của cô, "Anh đi gọi thím Trữ lên giúp em."
"Không cần." Linh Lung từ từ khôi phục thể lực mặc dù cảm thấy cả người suyyếu, nhưng vẫn nâng cao lưng ngồi dậy, "Không cần thím Trữ, tôi có thểtự mình làm."
Trong bóng tối, Thượng Quan Ngự Quân yên lặng đứng ở trước giường cô ngưng mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô thật lâu, tựahồ muốn nói gì lại không nói ra. Trầm mặc xoay người, hắn đi tới cửa,"Vậy em nghỉ ngơi đi. Ngày mai không cần đi làm."
Linh Lung theodõi bóng lưng của hắn, bỗng nhiên lên tiếng: "Lúc trước, anh biết TiểuDã Kiện Hùng sao?" Thanh âm của cô quá mức trong trẻo lạnh lùng bìnhtĩnh, ở trong không gian yên tĩnh vọng về, rõ ràng như nước.
"Emđang hoài nghi anh?" Thượng Quan Ngự Quân xoay người, đôi môi khóa chặt, trong bóng tối trong mắt lóe ra ánh sáng, khiến cho Linh Lung nhìnkhông hiểu ánh mắt phức tạp của hắn.
"Anh cứ nói đi?" Một tay cônắm cái mền kéo lên, ánh mắt tìm kiếm bức thẳng về hắn, không có nửađiểm thối lui, "Anh sẽ xem tôi như quà tặng cho bạn anh trên phương diện làm ăn sao?"
Hắn không có đáp lời, ánh mắt cũng không có bởi vì giọng của cô hoài nghi mà có dao động.
Tại sao không giải thích chứ?
Khuôn mặt lạnh như băng như vậy, môi khóa chặt như vậy, tròng mắt sâu xa nhưvậy, tất cả tất cả từ từ mơ hồ ở trong mắt Linh Lung. Đang đối mặt, Linh Lung bỗng dưng mềm yếu rồi, cô cảm giác mình có chút hôn mê, vội vàngkêu hắn: "Không cần nói!" Cô níu lấy khăn trải giường, "Anh không cầntrả lời. . . . . . Mời đi ra ngoài, để cho tôi một mình yên lặng." Nóixong lời cuối cùng, cô cơ hồ không có khí lực phát ra thanh âm.
Thượng Quan Ngự Quân quả nhiên không trả lời, thẳng tắp đi ra gian phòng của cô.
Linh Lung tay run run, cởi xuống cái mền bọc mình, yếu đuối mà đi vào trongphòng tắm. Mở nước nóng ra, cô ngồi ở ven bồn tắm mà yên lặng nhìn nướcchảy ào ào cuốn thành nước xoáy nho nhỏ.
Nước mắt rơi xuống ởtrong bồn tắm, hóa thành vô hình. Linh Lung mờ mịt. Cô không biết tạisao mình không dám nghe đến đáp án của hắn. Cô thậm chí không biết khinhìn thấy tầm mắt hắn không hề dao động chút nào, trong lòng lại vì cáigì mà bi ai và tức giận. Linh Lung đột nhiên cảm giác được mình giốngnhư là một con kén vĩnh viễn không thể phá kén ra, chỉ có thể bị ngườiđàn ông này nhốt đến hít thở không thông mới thôi. . . . . .
Thượng Quan Ngự Quân đứng ngoài cửa cứng ngắc, mặc dù bên tai vang thanh âmnước chảy, nhưng mà hắn vẫn có thể phân biệt trong đó xen lẫn giọng khóc nhỏ sụt sùi.