Bốn năm sau.
Sáng sớm, Linh Lung tỉnh lại, thần trí mơ hồ từ từ rõ ràng. Cô có một giấcmộng, trong mộng có Kiến Vũ, Trân Châu, còn có Ngô Tân, trong mộng TrânChâu gả cho Ngô Tân, ném hoa cô dâu bay về phía bầu trời. . . . . . Màcô, vừa lúc đó tỉnh lại.
Ngọt ngào mà cười khúc khích, Linh Lung ngóng về nơi biển xa xăm.
Từ phòng của Linh Lung, có thể nhìn thấy biển, có lúc tươi đẹp, cũng cólúc tối tăm. Bức tranh màu tím nhạt cô thích nhất treo bên cạnh giường,sắc thái rực rỡ và ý cảnh trừu tượng, cô có thể cảm nhận được vô số tình cảm từ trong nơi bức họa này. Ghế sa lon màu trắng, bàn đọc sách khôngnhiễm một hạt bụi, trên giá sách phân loại từng quyển sách rất quy củ, ô vuông để trống có vài tấm hình, có nơi để lên một chậu xương rồng nhonhỏ. Kiến Vũ thường nói, chỉ có cô gái tĩnh mịch giống như Linh Lung mới có phòng như vậy.
Từ khi Linh Lung rời khỏi nhà Thượng Quan,Khúc Nghiên chỉ ghé qua nhà trọ mới của cô được mấy lần. Mặc dù có chútmất mác, nhưng mà Linh Lung cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cô khôngmuốn bị phá đám.
Cuộc sống bốn người túng quẫn, nhưng cũng tự dovui vẻ. Bọn họ đều không có chút kinh nghiệm cuộc sống sinh viên đại học nào, đi làm lúc tốt lúc xấu, có lúc ngay cả phí ăn uống cũng là vấn đề, nhưng mà ai cũng không có oán trách, ngay cả Kiến Vũ gia cảnh giàu cócũng cùng theo chịu khổ. Linh Lung nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-dau-tinh-yeu-tan-khoc/2086542/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.