Chương trước
Chương sau
Khi Thanh có thể đứng vững lại thì thấy mình đã cách rất xa điểm xuấtphát ban đầu, hồ bơi uốn lượn xinh đẹp này dường như chỉ còn khiến côhài lòng và phấn khích. Ba vũ công mặc những bộ đồ sặc sỡ, đang lắc lưnhảy điệu samba quyến rũ ở ngay gần Thanh. Giữa tiếng nhạc rộn ràng,khuôn mặt nhỏ nhắn đọng đầy nước được ánh mặt trời chiếu vào, như hàngngàn viên lưu ly lấp lánh ngự trị đến sáng bừng cả không gian.

Duy nuối tiếc lấy khăn chấm nhẹ đi những giọt nước long lanh ấy, nhưngđôi mắt lại như bị khóa chặt vào nụ cười rạng rỡ mãn nguyện kia. Cảm xúc hạnh phúc trào dâng khiến Duy ngẩn ngơ đặt tay lên ngực mình, tự nhiênngu ngơ nói:

- Nếu tim anh cứ tiếp tục đập ầm ầm như thế này, sớm muộn gì cũng bị suy tim mất thôi.

Thanh khựng lại bởi một câu bày tỏ rất tự nhiên của Duy, hơi nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt đang cố gắng che dấu cảm xúc bằng vẻ điềm tĩnh củamình. Tủm tỉm nhận lấy chiếc khăn bông trắng mềm mại, lột chiếc mũ bơira, vừa lau tóc và mặt vừa nói:

- Nếu sớm vậy đã bị suy tim, thì làm sao mà theo sau tôi được đây. Vậymới nói, bảo trì tim anh cho tốt. Để có thể tán tỉnh tôi, anh cần mộttrái tim sắt đá hơn hiện tại nhiều lắm.

Nói rồi Thanh còn cầm cái khăn đập đập xuống phía ngực trái của Duy trêu chọc sau đó mới đứng lên đi về phía phòng thay đồ.

Duy cúi người xuống che đi nụ cười của mình, cô gái này thật không biếtư? Vì cô ấy anh đã làm đến bao nhiêu cái chuyện ngốc nghếch mà bản thâncũng không tưởng tượng nổi. Trái tim sao? Nó sớm đã thật mềm nhũn ra với cô ấy rồi chứ còn lại chút nào sắt đá nữa.

Thanh xách trên tay chiếc túi du lịch nhỏ màu rêu, cũng chẳng rõ là nhãn hiệu gì. Chỉ thấy khá nhẹ nhàng và thoải mái chuẩn bị đi loanh quanh ra bờ biển dài hơn một ki lô mét toàn cát mịn ở phía sau khu vui chơi.Nhưng lúc này Thanh đã thấy Duy xuất hiện, vẫn bộ quần áo cũ lúc trêntàu chỉ khác là tay anh có chiếc túi du lịch Vuitton nhỏ màu nâu, điềmnhiên đợi bên cạnh chiếc cầu gỗ bắc qua hồ nước nhân tạo. Bóng anh đổdài mang chút gì đó phiêu dật, cô liêu, lặng lẽ in đậm trong tầm nhìncủa Thanh.

Thật sự Thanh chẳng biết giải quyết người đàn ông này như thế nào. Anhlà một người rất xa lại nhưng lại giống như thật quan trọng với cô.Người ta thường nói sao nhỉ? Tình yêu là phải thật đúng lúc gặp đúngngười. Duy xuất hiện bên cạnh cô vừa đúng lúc cô buông bỏ thứ tình cảmvô vọng kia. Không tính là quá rầm rộ nhưng lại cứ nhanh chóng xâm chiếm vào cuộc sống của Thanh khiến cô chẳng kịp định hình gì.

Đứng sau tấm lưng rộng và thân hình cao lớn mang chút bất cần của Duy, Thanh khẽ hắng giọng:

- Anh muốn đi ăn gì không?

Duy từ tốn quay lại đầu hơi nghiêng, ánh mắt sâu hun hút đối diện với ánh nhìn lơ đãng của Thanh hỏi lại:

- Em thì sao?

- Tùy tiện gì cũng được. Hay là mua bánh mì nhé. Tôi mời anh!

- Ồ mấy khi được em mời, anh sẵn sàng.

Vậy là Thanh mua một ít bánh mì ngọt, thêm mấy chai nước và cả vài góibim bim xanh đỏ để Duy xách rồi cùng nhau ngồi dưới chiếc chòi mát ngắmbiển. Thanh nằm ngửa người ra chiếc ghế xếp, cắn một miếng bánh mì nhìnxa xăm về phía những người đang chơi trò cảm giác mạnh. Vài người đànông mặc áo phao hò hét cùng nhau kéo dù bay, hai cô gái da trắng tócvàng đang rượt nhau bằng mô tô nước, còn có một nhóm người mặc đồ lặnchuẩn bị ngắm san hô.

Đây là tết đầu tiên cô một mình ra biển. Phải nói tết dương hay tết âmgì Thanh cũng chưa từng có ý định sẽ ra biển. Bởi lúc đó thời tiết ở HàNội không tính là quá lạnh, nhưng vẫn đủ để muốn đắp chăn bông chứ chẳng đủ mãnh lực mà đi đón gió. Nhưng năm nay thì khác, cô muốn trải nghiệmvà cảm nhận thật nhiều nhiều hơn nữa về cuộc sống này. Ít ra cuộc đờicũng phải tươi đẹp thật đủ để giữ cô lại chứ, sống thì cũng phải có ýnghĩa cho đáng sống chứ nhỉ.

- Lần đầu tiên được cảm nhận không khí tết đặc biệt như thế này đấy. Sao mà em cũng nghĩ ra được nghỉ tết thì đi biển vậy.

Thanh nhún vai nhìn về phía Duy, khuôn mặt nghiêng của anh khá ưa nhìnvới đuôi mắt mang theo ý cười và sống mũi hơi cao. Bàn tay với nhữngngón tay thon dài đưa chai nước suối lên miệng uống một hơi. Hòn đảo này êm đềm đến nối gió chỉ hơi khiến sóng biển lăn tăn, mang theo mùi mặnvà bụi bặm của cát. Hài hòa quá khiến cho con người ta không cầm lòngnổi. Bỗng dưng Thanh cũng muốn liên tưởng Duy giống như nơi này vậy. Vừa đẹp đẽ lại yên bình thanh tĩnh, hình như anh còn đang giấu đi nhữngsinh động của bản thân nữa.

- Đôi lúc thật hâm mộ cuộc sống tự tại của anh đấy.

- Vì sao em cho rằng anh tự tại?

Duy hơi buồn cười bởi ngữ điệu mang theo chút than thở của Thanh. Cô gái này luôn có cái nhìn rất mới lạ về đối phương. Anh không tin Thanh thật sự cho rằng anh tự tại như lời cô nói, nên mới cố tình hỏi lại.

Vẫn hướng ánh mắt tới một điểm xa xôi, nơi mà bầu trời trong veo và nước biển trong vắt giao nhau như hòa vào làm một. Khuôn mặt vừa khắc khoảilại vừa như nhẹ nhõm, Thanh trả lời bâng quơ:

- Hồi nhỏ tôi luôn thắc mắc đâu mới là điểm cuối của biển. Nhưng sau này mới tự hiểu, bất cứ nơi nào là bờ, nơi đó chính là điểm cuối.

Hơi ngừng một chút Thanh chuyển ánh mắt, chăm chú gấp lại chiếc vỏ bánh mì vuông vắn trong tay.

- Tôi nói anh tự tại, bởi ít nhất anh có đủ khả năng khiến cho người đối diện cảm thấy điều đó từ anh. Có thể trước đây anh phải trải qua rấtnhiều nỗi đau khổ cùng cực, nhưng ở thời điểm này… dù chỉ có một mình đi chăng nữa, thì cuộc sống của anh vẫn luôn có ý nghĩa và không hề vô vị. Đó chính là điều khiến tôi hâm mộ.

Duy vẫn thủy chung hướng ánh mắt sâu thẳm hơn lòng biển kia, vào khuônmặt nghiêng phảng phất chút gì đó cô liêu chất chứa nhiều nỗi niềm củaThanh. Cô gái này luôn là một ẩn số khiến anh không nắm bắt được. Duythật lòng thổ lộ:

- Em biết không? Anh luôn nhìn thấy sự bất cần ở em, nhìn thấy hiện tạiem đã không còn ràng buộc gì nữa. Cảm giác em sẵn sàng rời bỏ nơi nàybất cứ khi nào, nhưng từ ánh mắt em… không phải không đành lòng ra đi,mà lại là không thể ra đi. Em luôn làm anh cảm thấy rất lo lắng.

Ánh mắt thảng thốt của Thanh ngạc nhiên đối diện với đôi mắt dường nhưnhìn thấu sự đời của Duy… Anh là người đầu tiên biết được suy nghĩ thậttrong cô, suy nghĩ mà chính cô vẫn luôn lẩn trốn và cố gắng che giấu.Tình cảm với Phong sớm đã là một hố đen trong cuộc đời Thanh, đó là thứtình cảm cô tuyệt vọng từ rất lâu rồi, nó không phải sợi dây ràng buộcThanh với cuộc đời này nữa… Là một người khác, người ấy vì cô mà khôngthể tồn tại, trước khi bước vào nơi mà Thanh không thể chạm vào, anh đãnói cô “phải sống thật tốt”. Chỉ vì ánh mắt dãy dụa của anh khi bị ngọnlửa điên cuồng ấy nuốt trọn mà Thanh không dám ra đi. Cô sợ ở một nơinào đó, khi gặp lại anh… cô sẽ không thể đối diện với anh được. Ngườiấy… cô nợ anh cả một mạng sống!

Duy đưa tay chạm nhẹ vào giọt nước mắt nặng trĩu bất giác tràn ra, chứađựng tất cả đau thương mà Thanh phải chịu đựng. Nó vừa như nóng bỏng,lại chỉ như ấm áp tiếp xúc với bàn tay thô ráp của Duy. Tâm tình xáotrộn và đau lòng hơn rất nhiều, anh nắm nhẹ lấy bàn tay cô mà nói:

- Thật sự đấy, anh rất cảm ơn rằng… ít nhất còn có thứ níu giữ được em!

Thanh nhìn khuôn mặt chân thành của Duy cảm thấy gần gũi đến mức ngạcnhiên. Ánh mắt anh chứa đựng tất cả tình cảm, sự quan tâm, đau lòng vàcả lo lắng nữa. Chưa từng có một ai quan tâm cô theo cách anh đang làm.Cô tưởng rằng anh vội vàng xâm nhập vào cuộc sống của cô, nhưng hình như không phải vậy. Duy để ý đến từng cử chỉ, nét mặt, dáng vẻ hay sở thích của cô. Có lẽ anh là người duy nhất dụng tâm nhiều đến thế chỉ vì mộtánh mắt của cô.

Trước đây Thanh đã quen với cuộc sống chấp nhận dày vò, bởi cô biết bảnthân mình không hề tốt đẹp. Nhưng hiện tại người đàn ông mặc chiếc áoxanh còn nhẹ hơn cả màu trời kia, mái tóc gọn gàng cắt ngắn để lộ vầngtrán rộng và khuôn mặt ưu tú. Người đàn ông ấy đang nắm bàn tay cô, vừađủ chặt để Thanh cảm nhận được sự tồn tại của anh, lại vừa đủ nhẹ nhàngđể cô biết anh đang lo lắng và nâng niu cô như thế nào. Dường như Duyđang muốn truyền tới trái tim cô hơi ấm của cuộc sống này bằng nhiệthuyết của chính trái tim anh.

Mặc tiếng ồn ào huyên náo xung quanh, mặc cả tiếng gió nhẹ nhàng đưasóng biển xô bờ. Thanh vô thứ lạc thật sâu vào đôi mắt thăm thẳm củaDuy, nơi ấy vừa bí ẩn lại vừa như tường tận… chỉ ngập tràn một bóng hình Thanh. Bỗng như giật mình, lại không biết phải đối diện với ánh mắt đầy yêu thương bao bọc ấy như thế nào, ngại ngùng nhìn đi nơi khác để sắpxếp lại cảm xúc của bản thân. Nhưng dường như Duy nhanh chóng nhận ra sự ấp úng trên khuôn mặt xinh đẹp kia nên chỉ đành cười cười cố tình mởlối đi.

- Anh định nói là tối nay ở đây bắn pháo hoa em có muốn ở lại không.Nhưng anh cho rằng em vẫn nên quay về thành phố thôi. Anh có đặt trướcrồi, chúng ta ra đi ca nô về rồi đi ăn sau nhé. Được không?

Thanh cũng không ý kiến gì nữa, dù còn nuối tiếc hòn đảo xinh đẹp nàynhưng bản thân quả thật khá mệt rồi. Điều cần làm là trở về khách sạn,tắm nước nóng và nghỉ ngơi một hồi. Vì vậy Thanh chẳng hơi sức nào màphản kháng ý tốt của anh chàng này nữa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu một cáicùng Duy thong thả đi dần ra bến đợi.

Đường về có lẽ là êm đềm hơn, Duy đưa cho Thanh một chút gừng, cũng tựtay dán miếng chống say ra sau tai cô và còn rất chu đáo dặn dò:

- Em biết đấy, chỉ bảy phút là em đã ở đất liền rồi. Anh luôn đứng cạnh em, hít sâu thở đều nhé.

Thanh thấy Duy căng thẳng vậy lại hơi buồn cười, vì thật ra bản thânThanh đây cảm thấy tinh thần rất thoải mái. Dường như gánh nặng tâm lýcũng đã được bỏ xuống quá nửa, nên chỉ gật đầu một cái lấy lệ và cùngDuy bước lên ca nô. Nhưng vẫn là cô quá đề cao bản thân hoặc đánh giáquá thấp tình trạng bệnh sợ nước lâu năm này của bản thân. Bởi bảy phúttrôi qua, là bảy phút trống ngực cô đập rộn ràng, tay chân vẫn vô thứcrun rẩy. Chỉ đến lúc Duy giữ chặt lấy bờ vai Thanh từ phía sau, cô mớicó thể dần điều hòa lại nhịp thở và vững tin hơn. Khi tới đất liền rồivẫn phải dựa vào Duy đưa trở về khách sạn, mở cửa phòng giúp, sắp xếpcho cẩn thận rồi anh mới dặn dò:

- Anh ở cách em hai phòng. Có gì thì gọi anh nhé.

Thanh chẳng quan tâm được Duy đang truyền tải thông tin gì nữa, vì ýthức của bản thân đang dần chìm vào giấc ngủ chập chờn nào đó rồi.

Duy ghi lại số điện thoại của mình ở mẩu giấy nhớ dán ở gần điện thoạiđể bàn, đặt một ly nước ở bàn gần giường, vặn chiếc đèn ngủ tỏa ra ánhsáng vàng nhạt xuống số nhỏ nhất, lại chỉnh điều hòa về hai mươi hai độ. Đi về phía phòng tắm, lấy chiếc khăn mặt mầu trắng nhúng nước ấm, laumặt cho Thanh thật nhẹ nhàng… lặng ngắm khuôn mặt đang hiện rõ sự khóchịu kia thêm một lúc, rồi mới lưu luyến đi ra ngoài đóng cửa lại.

Giấc ngủ nặng nề đưa Thanh dong duổi về nơi thật lâu thật lâu trước đây, thật sâu thật sâu nơi nào đó trong miền kí ức mờ nhạt… Nơi ấy có cây cổ thụ già cỗi với những tán cây to lớn, có một chiếc ghế gỗ anh tặngriêng cho Thanh. Anh nói anh sẽ là anh trai, mang lại cho Thanh thứ tình cảm mà cô chưa từng có. Nhưng bỗng một ngày người anh trai như tượngđài hi vọng ấy sụp đổ. Cô biết được rằng anh cũng yêu thích Phong… thứtình yêu giống như tình yêu tuyệt vọng mà cô mang theo vậy. Liệu anhtiếp cận cô có mấy phần thật lòng? Hay chỉ đơn giản là sự đồng cảm? Hoặc giả lại là một sự thám thính tình địch chẳng hạn? Thanh thất vọng đếnmức nào? Không thể kiềm chế được bản thân, sao chỉ vì những quan tâm đời thường kia mà kì vọng đến mức ấy?

Dù trong giấc mơ ngắn ngủi đứt đoạn, Thanh cũng nghe thấy tiếng sóngbiển đang ầm ào dội lại, điên cuồng như chính cõi lòng cô. Nhưng sóngbiển không dập tắt được ngọn lửa dữ dằn năm ấy, và không đánh tan nổicơn ác mộng hiện giờ. Ánh mắt sâu thẳm dịu dàng và day dứt, an nhiênchịu đựng đau đớn tột cùng của anh như đang đối diện với Thanh. Nụ cườimờ nhạt của anh cắn nuốt tan tành cả trái tim lẫn lý trí cô. Dàn âmthanh nặng nề tựa như bóng tối chết chóc đè lên thân hình cao lớn. Ánhsáng chớp lóe hòa cùng ánh lửa hung hãn nuốt chửng mọi thứ, mùi cháykhét lẹt làm đặc quánh tất cả không gian, khói mịt mù che lấp hết tầmnhìn hạn hẹp…

Cô muốn nắm lấy bàn tay ấy mà kéo anh lại phía mình, nhưng ngọn lửa cứhung hăng chẳng chừa bất cứ điều gì, nó nuốt trọn ánh mắt sâu thẳm, nụcười bất diệt và rồi một tượng đài hi vọng chưa kịp sống dậy đã hoàntoàn sụp đổ không dấu vết… Thanh hốt hoảng nắm lấy không trung và bậtdậy hô to một tiếng “anh” như cô đã từng gọi. Nhưng hổn hển mở mắt rachỉ là không gian lặng ngắt, tiếng điều hòa ù ù tỏa ra hơi mát nhè nhèkhiến cô run rẩy không thôi.

Bờ vai buông thõng cảm nhận một hơi ấm vừa như xa lại lại thật quenthuộc. Hình ảnh bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng bao bọc lấy đôi tay trắngbệch của mình, chầm chậm lạc vào ánh mắt hoang mang vô định của Thanh.Khuôn mặt Duy hiện rõ từng nét lo âu, tay còn lại anh nhẹ nhàng lau hếtnước mắt ướt đẫm, chảy tràn trên gương mặt cô gái đáng thương. Rốt cuộclà đau khổ đến mức nào mới có thể thành được hình dáng hiện tại đây?

Chứng kiến Thanh bị cơn ác mộng hành hạ hơn một tiếng trời, Duy khôngcầm lòng được mà cúi mặt che đi đôi mắt sắp muốn rơi lệ của mình. Trờiđã tối mịt mà vẫn không thấy Thanh có động tĩnh gì, Duy đành phải nhờ lễ tân mở cửa liền phát hiện cô gái này đang sốt cao, ú ớ nói điều gì đó,đầu thì lắc liên tục, mướt mát mồ hôi và nước mắt dàn dụa. Đã biết làkhi điều trị vượt qua chướng ngại tâm lý cô sẽ bị sốt một chút, nhưngDuy không ngờ rằng lại có thể nguy hiểm đến mức này. Ánh mắt lạc lõngcủa Thanh như hàng ngàn mũi dao chích thẳng vào phía ngực trái khiến Duy đau lòng ôm cô vào. Vuốt tóc Thanh thật nhẹ nhàng mà nói:

- Tất cả mọi chuyện của quá khứ, em đừng nghĩ tới nữa? Hãy sống cho em của hiện tại một chút được không?

Thanh mơ hồ nhìn vô định vào không gian tĩnh mịch. Phải rồi, quá khứ côchẳng thể quay lại… cũng đã bao lâu rồi không mơ tới anh nữa, không gặpgiấc mơ ấy nữa. Thanh tưởng rằng anh đã hoàn toàn biến mất, nhưng độtnhiên hôm nay bất ngờ quay lại khiến cô không lường trước nên hoang mang cực độ. Thanh thở dài dụi mặt thật sâu vào bờ vai Duy… xin hãy cho côcó thể tìm kiếm một chút yên bình và tự tại của người đàn ông này đượckhông?

Gần mười phút sau, Duy chủ động tách cô gái này ra khỏi bờ vai đã ẩm ướt của mình, anh thở dài đặt cô nằm xuống giường rồi về phía phong tắm lấy khăn ấm ra lau mặt cho Thanh. Duy nhẹ vén ít tóc mái của Thanh lên nhưmột việc anh vẫn thường làm, lại pha chút nước ấm cho cô uống sau đó mới hỏi ý kiến Thanh:

- Em muốn ngủ một giấc đợi anh mua đồ ăn về, hay cùng anh ra ngoài ăn chút cháo hải sản?

- Nghỉ một chút, rồi tôi đi cùng anh.

Thanh nhắm mắt nghiêng đầu nói lại càng làm Duy đau lòng. Anh ước mìnhcó thể chạm sâu vào suy nghĩ của cô, hi vọng mình có thể đồng điệu vớitâm hồn cô. Có thể không xóa đi được những kí ức thương tâm ấy, nhưng ít nhất có thể cùng sẻ chia với Thanh. Anh không nghĩ mình sẽ chịu đựngđược ánh mắt cô đơn và lạc lõng ấy, anh không muốn bắt gặp khuôn mặtThanh thảng thốt và hoảng sợ thêm một lần nào nữa…

Mặc chiếc đầm ren dài màu đen và khoác chiếc áo mỏng, Thanh cùng Duylững thững đi giữa thành phố Nha Trang sáng đèn và nhộn nhịp. Phía bêntay trái là sóng biển đang dữ dội xô về bờ, gió biển lồng lộng mang theo cả hơi nóng ùa lại. Hai người dừng trước một quán cháo hải sản đôngngười ra vào và tìm chỗ ngồi. Duy tỉ mỉ lau đi lớp cát bụi trên mặt bànvà ghế sau đó mới gật đầu ý bảo Thanh ngồi.

Mùi cháo thơm phức của hành ngò và hạt tiêu tràn ngập khứu giác, nónghổi khiến tâm tình người ta dễ chịu hẳn. Vị cháo thanh ngọt khiến Thanhhài lòng ăn hết một tô đầy, mồ hôi lấm tấm trên trán làm Duy bật cườilấy chiếc khăn giấy bóc ra và đưa cho cô. Thanh thoải mái nhận lấy vànói:

- Hôm nay phiền anh nhiều quá, bữa này để tôi mời nhé.

Duy nhún vai cho thêm ít ớt vào tô cháo của mình không ý kiến gì, cô gái này muốn sòng phẳng thì anh cũng chẳng ngại tạo ra nhiều cái nợ nần cho cô trả.

Khi thanh toán xong xuôi, Thanh cùng Duy đi dạo chợ đồ lưu niệm và thứcăn, sau cùng là vào siêu thị gần đó chọn chút đồ ăn vặt rồi cả hai đidọc bãi biển trên đường về. Thanh dừng bước nghe nhóm học sinh vừa hátbè nhau vừa đàn vừa trống cảm thấy rất thích thú. Duy thấy Thanh mải lẩm nhẩm theo lời hát người hơi lắc lư bèn lên tiếng hỏi:

- Muốn làm một bản không?

Dùng ánh mắt dò hỏi, Thanh hướng về khuôn mặt thản nhiên của Duy, anhcười rất lãng tử đi lại phía cậu thanh niên đang cầm cây ghi ta mầu nâu. Không biết anh nói gì mà tốp thanh niên cả trai cả gái đều cười cười và nhường cho anh một chỗ còn đưa cả cây ghi ta cho anh mượn.

Duy nhận lấy chiếc ghi ta, ngồi trên bậc tam cấp đằng sau Tháp TrầmHương. Chân thấp chân cao đỡ lấy cây ghi ta một cách chuyên nghiệp. Đènđường vàng trải một lớp ánh sáng nhàn nhạt, đủ để soi rõ từng đường nétphong trần trên khuôn mặt Duy. Gió biển thổi lại, giọng hát anh như gầnnhư xa:

- Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.

Mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng.

Dưới bóng dừa lả lơi, sẻ nói yêu em mãi

Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài

Một tràng nhạc đệm dài cùng tiếng trống Cajon cậu thanh niên bên cạnhđập đập gõ gõ theo. Duy lắc lư người chân nhịp nhịp, ngón tay thon dàithì gẩy dây đàn, giọng anh trầm ấm tiếp tục vang lên theo giai điệu ngọt ngào của bài hát Lời yêu thương (Đức Huy):

- Lần đầu gặp, gặp em trên phố.

Anh ngẫn ngơ, thẫn thờ như người ngủ mơ

Chỉ một lần nhìn vào đôi mắt,

Em đã cho anh quên, quên đi tất cả.

Anh muốn được cùng em, về miền biển vắng.

Mình sẽ sống những ngày hè ươm nắng.

Dưới bóng dừa lả lơi, sẻ nói yêu em mãi

Sẽ nói lời yêu thương đã từ lâu anh giữ trong lòng hoài

Duy say sưa hát và ánh mắt vẫn sâu thẳm nhìn Thanh. Đuôi mắt anh ánh lên ý cười vui vẻ nào đó khiến Thanh cũng cảm thấy nhộn nhịp theo. Một côbé trong tốp đứng dậy chủ động nắm lấy tay Thanh nhảy múa, lắc lư theotừng nhịp và cười đùa làm cô cũng phấn chấn thả mình vào tuổi trẻ đầynhiệt huyết này.

Đến khi Duy kết thúc bài hát mọi người cùng vỗ tay tán thưởng, anh hàihước trả lại đàn còn đứng nghiêm chào theo kiểu quân đội. Sau đó đưa cảtúi đồ ăn vặt Thanh vừa mua ở siêu thị cho các bạn trẻ, chỉ ‘xin phép’cầm lại một chai nước suối. Tạm biệt tuổi trẻ sôi động, hai người thongthả đi dọc bờ biển tràn đầy sóng và cát, Duy mở nắp đưa chai nước choThanh và hỏi:

- Mệt không?

- Rất thoải mái.

- Vậy thì tốt. Vận động một chút, tí nữa về tắm qua bằng nước ấm, ngày mai tỉnh dậy sẽ thoải mái hơn.

Chẳng biết Duy có nhìn hay không nhưng Thanh vẫn gật đầu nhận lấy chainước, thuận thế uống một ngụm. Đi bên cạnh Duy cô mới nhận ra đúng làmình quá nhỏ bé thật. Duy dấu tay vào túi quần ka ki lửng, mặc chiếc áo thun rộng thoải mái vàng nhạt, chân đi đôi dép xỏ ngón màu đen đơngiản, mặt vẫn nhìn thẳng phía trước. Dường như anh đã chắn hết cả gióbiển và sóng lớn đang cồn cào ngoài kia. Có vài đôi tình nhân hoặc vợchồng trẻ tay trong tay qua lại, Thanh nghĩ chắc chỉ có anh và cô tuy đi cạnh nhau, nhưng lại là mối quan hệ khác biệt như vây, Thanh lên tiếnghỏi:

- Mình ngồi đây một lúc nhé.

- Được thôi. Em có muốn ăn gì không?

Thanh cười lắc đầu, một tay cầm chai nước một tay kéo gọn vạt váy củamình lại, ngồi xuống ôm lấy đầu gối mặt hướng ra biển. Duy cũng chẳngngần ngừ, ngồi xếp bằng ngay bên cạnh Thanh. Dưới ánh sáng mờ nhạt củađèn đường hắt lại, anh nghiêng đầu nhìn Thanh. Cảm thấy cô giống đóahồng đen gai góc, tưởng chừng không hề rực rỡ và nổi bật nhưng lại lặnglẽ giao hòa với màn đêm huyền bí, tạo nên một khung cảnh kì diệu và mịhoặc tới nỗi đối phương dứt không ra nhưng chạm lại không tới. Tóc dàimàu nâu uốn nhẹ phía đuôi được thả tự nhiên, bị gió biển làm cho lộnxộn. Duy khẽ chìa tay ra, một chiếc cặp tóc có đính vài viên ngọc trainhỏ, chẳng hề lấp lánh lộng lẫy, nhưng vẫn nhìn ra được sự đơn giản trầm lắng yên bình lại cũng không hề mất đi vẻ đẹp vốn có của bản chất,khiến Thanh khá ngạc nhiên nhìn anh. Duy cười cười:

- Vừa nãy vào chợ lưu niệm thấy cái này ưa nhìn, chọn cho em đó. Thử xem hợp không.

Thanh chầm chậm lấy chiếc cặp tóc từ lòng bàn tay Duy, túm lại mái tócxoăn hỗn loạn của mình, cặp lên đó rồi quay phía sau lại cho Duy nhìn,miệng thì thành thật hỏi:

- Hợp không?

- Rất đẹp!

Thanh quay người đối diện và nhìn sâu vào đôi mắt thăm thẳm như lòng đại dương của Duy giọng nhẹ nhàng:

- Cảm ơn anh nhé!

Duy chỉ cười không nói gì, anh hướng mắt về một nơi xăm nào đó mà Thanhkhông định hình được. Sườn mặt nghiêng nghiêng anh tuấn của Duy ẩn hiệnchút nuối tiếc nào đó tuy phảng phất nhưng hẳn là rõ nét lắm. Thanhkhông biết anh đang phân tâm bởi điều gì. Đôi mắt anh cũng không hề êmả, chút gì đó gầm gào dữ dội như sóng biển ngoài kia, môi anh khẽ mímlại dường như để trấn định bản thân.

Bao lâu rồi anh mới ra biển? Thậm chí còn đón giao thừa trên biển cơđấy. Duy biết chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhưng vẫn không thể tin rằng ngay đến em trai mình cũng lại ra đi chóng vánh như thế. Cho đến cuốicùng anh mới chính là cô đơn và một mình. Em trai Duy tên Hải vậy mà lại sợ nước, nên mới nói trước đây Duy gắn liền với các hành trình leo núichỉ để phục vụ Hải. Ngày Hải bị điều gì đó kích động, cùng một đám bạndẫn nhau đi Phú Quốc lênh đênh ra đảo, Duy đang bận rộn với công việc ởgara. Nhưng chỉ vừa nghe tin anh liền vứt hết cái gì mà cờ lê ốc vít đểđặt vé bay ra Phú Quốc. Đến nơi lại nhận được tin Hải đang cấp cứu ởviện, anh phải hộc tốc chạy vào, sau đó là thời gian hai tuần tự chămsóc nhau của anh em Duy.

Kể từ ngày Hải đi, Duy chẳng dám ra biển lần nào. Anh rất sợ cái cảm xúc thê lương như hiện tại, nó xót xa giống như chưa từng quên đi, nhắc anh nhớ về từng đợt đớn đau trong quá khứ thảm khốc. Hải trẻ quá, cả mộtchặng đường dài phía trước biết bao nhiêu tươi đẹp vậy mà lại vội vàngdừng chân. Biển khơi bao là rộng lớn là vậy, dường như có thể ôm trọnđược tất cả đau thương của đời người. Nhưng tất cả là giới hạn baonhiêu, hay cứ vô bờ bến như người ta thường nói, và nỗi đau vẫn vô bờbến không diễn tả được như vậy.Trước biển tâm tình Duy sẽ tệ hại lắm,trái tim tê tái chẳng còn biết đó là thứ cảm xúc gì. Gia đình tan nátchỉ còn lại một mảnh duy nhất là anh. Anh muốn lắm được một lần đoàn tụ, và hẳn một lần sẽ là mãi mãi. Nhưng lại không dám… anh chưa giúp ba rửa oan nhục, chưa tìm ra nguyên nhân cái chết của mẹ, và cả việc Hải độtngột ra đi vậy. Tất cả như những ẩn số ép Duy phải gồng mình để tự tạiđược như Thanh nói.

Bằng chứng anh có được cũng đã tương đối, chỉ đợi đúng thời cơ để đánhtới là đối phương sẽ gục, nhưng lại chưa biết thời cơ đó là lúc nào. Duy chẳng phải người tốt đẹp gì, thay thiên hạ dẹp loạn anh không ham.Nhưng vùi dập nhân cách của ba anh, tước đi mạng sống của mẹ anh… thìDuy không thể tha thứ. Chẳng cần biết lương tâm họ có day dứt có hối hận hay không, nhưng chính tay anh sẽ khiến những con người giả nhân giảnghĩa ấy đứng trước vành móng ngựa, chịu sự trừng trị cho những tội lỗiđáng khinh kia.

- Anh từng nói tôi muốn ra đi, chỉ là không thể ra đi. Anh phát hiện ra hay là anh đồng cảm?

Duy nghiêng đầu nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi quay lưng lại với thứánh sáng rực rỡ phía đô thị phồn hoa nhộn nhịp và xô bồ kia. Vậy mà ánhmắt ấy vẫn sáng rực trầm ngâm phân tích biểu cảm của Duy, anh tỏ vẻthành thật:

- Phát hiện ra và đồng cảm. Thực ra hai chúng ta đều như nhau. Tưởngchừng như chẳng còn gì níu kéo, nhưng lại quá nhiều điều níu giữ lại.Vậy nên mới nói, hay là mình cứ kéo nhau lại đi.

Duy cố tình nói nửa đùa nửa thật cho không khí bớt căng thẳng. Đôi môianh khẽ tạo một đường cong mờ nhạt, hoàn hảo che giấu đi cảm xúc của bản thân. Mỗi người đều có những khoảng lặng riêng của chính mình, có những khu vực chỉ dành cho một mình mình mà thôi. Cô luôn tôn trọng nhữngđiều riêng tư đó, nên chẳng cố tìm tòi làm gì. Chỉ là bỗng trào lên một ý muốn… san sẻ cùng ánh mắt u sầu, có phần mất phương hướng và tuyệt vọng kia. Đúng là Duy đã che giấu rất thành công cảm xúc và suy nghĩ tronganh, khiến người đối diện luôn nghĩ anh bất cần và có một cuộc sống tựtại. Nhưng Thanh vẫn cảm nhận được, cuộc sống của Duy chưa bao giờ là dễ dàng như bề ngoài cả. Trong lòng anh là vô vàn đau đớn, sóng gió vàtrầm luân.

- Nếu như có thể, anh thật mong muốn chúng ta sẽ trở thành sợi dây để kéo đối phương ở lại và yêu thích cuộc sống này.

Đôi mắt thất thần của Duy vừa rồi bỗng dấy lên vài tia hi vọng rất nhỏnhoi làm Thanh hơi choáng váng và hoảng loạn. Cô biết rõ bản thân mìnhkhông hề bài xích anh, cũng thật lòng nhìn thấy tình cảm của anh rồi.Nhưng để cùng anh tạo một sợi dây níu kéo thì cô chưa đủ dũng cảm vàmạnh mẽ ấy. Nhận thấy sự phân vân trên nét mặt Thanh, Duy hài lòng thảnnhiên quay mặt ra hướng biển khơi cuộn sóng nói:

- Ít nhất em cũng không từ chối anh. Đừng ép bản thân mình quá, anh chỉmuốn em sống thật thoải mái thôi. Bước đầu, chúng ta cứ yên lặng làmnhững người bạn tri kỷ của nhau đi. Tuy với em anh không muốn chậm trễgiây phút nào nhưng với em anh luôn có thời gian để chờ đợi. Cứ bìnhtĩnh bên cạnh anh là cảm ơn em lắm rồi.

Sau đó Duy quay sang nở một nụ cười với Thanh, không hề rạng rỡ hay chói chang, mà là một nụ cười hiền lành rất an nhiên, thêm chút khí chấtchững chạc và điềm đạm. Duy dường như hiểu rõ sự rung động nhẹ nhàng này của Thanh, chưa đủ tạo nên một niềm tin sắt đá để cô dấn thân bước thêm một bước. Thanh là người tổn thương rất sâu, cô lại càng không phảingười buông thả gặp dịp thì chơi. Nên lẽ dĩ nhiên cô cần một tình cảmchắc chắn, ít nhất có thể hiểu và cho Thanh một chỗ dựa mà cô cần. Không sao, Duy biết rõ vị trí của mình hiện tại ở đâu. Anh sẵn sàng cố gắngvà để Thanh có thời gian nghỉ ngơi sau một trận chiến dày vò miệt màikhông ngừng nghỉ ấy. Chỉ cần cô biết khi nào nhìn sang bên cạnh cũng cóanh đứng đó là được.

Thanh hướng ánh mắt ra phía con sóng bạc đầu đang ầm ầm xô lại, tronglòng thì yên bình đến lạ. Cô hiểu rất rõ ý Duy nói, anh chàng này lúcnào cũng trực tiếp như vậy, không cần quá hoa mỹ và vòng vèo. Có lẽ côthích cách nói chuyện tự nhiên mà lại cực kì tinh tế như thế. Hoặc giảbởi vì anh cho cô thấy, cuộc đời này chẳng có gì quá quan trọng với anhnữa nên nếu đã dành tình cảm cho cô, anh còn có thể vì cô nhiều hơn hiện giờ rất nhiều, rất nhiều nữa. Cái cô cần là thời gian và sự chân thành, thì anh có dư thời gian và đủ chân thành đó cho cô.

Khi hai người về tới khách sạn, đứng lấy thẻ phòng Duy mới hỏi Thanh:

- Ngày mai em muốn trở về chưa? Hay còn định đi Vinpearl nữa?

Thanh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt chờ đợi của Duy, cô bỗng cảm thấy nuốitiếc thời gian yên bình này quá. Quay trở về là chồng chất công việc vàchồng chéo cảm xúc. Hay là cứ cùng anh trải qua cuộc sống êm ả này thêmmột ngày đi…

- Ngày mai bảy giờ ba mươi mình đi taxi tới đó nhé. Đi sớm một chút chochơi được nhiều. Anh trả tiền taxi tôi trả tiền cáp treo nhá.

Nói xong Thanh nhận chìa khóa trước và đi lên phòng để lại Duy còn hơingơ ngẩn phân tích dữ liệu. Vậy sẽ không còn là anh đi sau Thanh nữa,hiên ngang đi cùng cô rồi cơ đấy. Biến chuyển bất ngờ và nhanh chóng này khiến anh hơi chao đảo. Vội định hình lại chạy theo hỏi Thanh:

- Vậy em muốn ăn gì nào? Ngày mai bảy giờ gặp nhau đi ăn sáng uống cà phê xong thì mình đi được không? Anh mời.

- Cũng được. Ngủ ngon nhé!

Tuy thản nhiên đóng cửa phòng lại, nhưng trong lòng Thanh thì hỗn loạn,hai tay ôm lấy mặt nóng bừng. Cô tựa lưng vào cánh cửa hít thở mấy hơiđể bản thân bình tĩnh lại. Cái cảm giác gì mà lạ lẫm thế này…

Có vẻ Duy cũng không khá hơn là mấy, anh vẫn còn ngần ngừ, cười tủm tỉmđứng nghiêng người tựa vào cánh cửa phòng Thanh. Mắt thì không rời consố mười hai trước mặt. Hay thật, đúng là chỉ cô gái này mới có thể khiến anh bộc phát mấy hành động ngây ngốc ngớ ngẩn, như hiện tại chẳng hạnnày. Đến cả mười phút trôi qua, Duy mới lấy một tay xoa xoa phía sau gáy mình, một tay vẫn xỏ trong túi quần, ánh mắt tràn ngập ý cười không rõlà lướt qua cánh cửa hay con số mười hai thêm lần nữa. Sau đó hai taymới cho lại vào túi quần, vừa huýt sáo vừa về phòng mười lăm của mình.

Hôm sau, bảy giờ năm phút mở cửa ra Thanh đã thấy Duy tươi tỉnh đứng đợi mình, hai người y hẹn đi ăn sáng uống cà phê sau đó mới gọi taxi tớiđón đi. Tuy lúc đầu không khí có vẻ hơi ‘e lệ’ nhưng chỉ bắt đầu ngôivào cáp treo một cái là hai người thi nhau chọc cười đối phương, nênkhông gian dù chật hẹp cũng đã thoải mái hơn rất nhiều. Duy lăm lămchiếc Canon trên tay, chụp Thanh mọi lúc mọi nơi khiến cô phải chiến đấu hết mình để giành lấy máy ảnh, hăm hở xóa hết mấy cái mang tính chất‘dìm hàng’ đi.

Thanh rủ rê Duy chơi mấy trò cảm giác mạnh, bắn súng xem phim kinh dị đủ cả. Chỉ thiếu vài cái trò nằm úp lên ván, dốc ngược đầu xuống, thảngười trên cầu trượt dài loằng ngoằng, đâm mặt vào hồ hơi bên dưới làThanh không dám dính líu. Phương châm sống hiện tại của cô là biết mìnhbiết ta, không nên vùi dập bản thân bằng yếu điểm của mình. Đang chơivui vẻ tội gì mà xông vào nơi khó khăn thử thách, cứ đi đường bằng phẳng cho an toàn. Thanh nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc của Duy, cầm khẩu AKnhựa ngắm vào màn hình giật giật mấy cái mà buôn cười tự nhủ, nếu cuộcđời cứ yên bình và vui vẻ như vậy, cô còn muốn hưởng thụ nhiều lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.