Đúng giờ ăn trưa ngày hôm sau, Duy rất “tình cờ” xuất hiện trước cửaphòng Thanh, bày ra vẻ mặt “thảm hại” anh nói vừa đủ… cho mọi người cùng nghe:
- Em nói tài chính của mình còn thừa để nuôi sống một người đàn ông, chi bằng nuôi đỡ anh đi. Dạo này công ăn việc làm không có nên chẳng đủ ăn, hay là cho anh cái chân lái xe hoặc bảo vệ gì để kiếm sống cũng được.
Vừa nghe Duy nói đến đó, Tùng phụt cả ngụm nước trong miệng ra ngoài…Thần linh ơi, Duy mà thiếu công ăn việc làm đến nỗi mò vào cái nhà xuấtbản này xin chân lái xe với bảo vệ thì má ơi, chắc cậu phải đi ăn xinđến mạt kiếp ra rồi. Tùng và mấy người đánh mắt nhìn sang Thanh như đểtrăm dò ý kiến, nhưng Thanh hẳn là “nữ cường nhân” có khác. Giữa mặtmười mấy nhân viên cốt cán chuyên sàng lọc bản thảo, liền bắn ra mấycâu:
- Tôi chỉ nói cho anh hiểu, chứ không có ý định bao trai. Hơn nữa nuôingười cũng phải nuôi cho có ích, tôi đâu thừa tiền mà ai cũng nuôi.
Cả phòng toán loạn, người thì giả vờ bận việc này người thì giả vờ bậnviệc kia, sau cùng tất cả thống nhất rủ nhau đi ăn để khỏi phải chứngkiến bom rơi đạn lạc. Vừa cho Duy khỏi mất mặt, lại vừa không phải nhìnthấy sự khó chịu và lạnh lùng của Thanh, ba sáu kế chuồn là thượng sách.
Khi chỉ còn lại tiếng lật giở bản thảo và tiếng bút bi gạch gạch củaThanh rắn rỏi vang lên giữa không gian vắng lặng của phòng họp, thì Duymới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-cho-anh-thang/2952908/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.