Edward để không gian riêng tư cho William cùng vị ngoại thúc tổ phụ Orlando có cơ hội giao lưu, chỉ là trang viên hoa dạ lan hương không phải pháo đài Hull mà y quen thuộc, ở pháo đài Hull, phòng ngủ vương trữ có rất nhiều gian phòng liên kết các mật đạo, y có thể lợi dụng những gian phòng này tách ra những người khác, lén lút giao lưu với Orlando. Thế nhưng ở trang viên hoa dạ lan hương mà chính mình hoàn toàn chưa quen thuộc sẽ không có những tiện lợi như vậy.
Vậy cũng chỉ có thể ở nơi công cộng trò chuyện. Edward thở dài, chỉ hi vọng Orlando có thể nghe ra được lời nói ý tại ngôn ngoại của mình, không nên để cho y nhọc lòng sắp xếp một lần gặp gỡ.
Sau tiệc tối, mọi người đều đi đến phòng khách để nghỉ ngơi giải trí, đánh bài tán gẫu. Edward cũng tới bàn bài, liền thua ba cục, cuối cùng y cười ngẩng đầu lên, ở bàn bài bên cạnh đối đầu cùng Orlando cùng vợ Lily của ông.
“Nếu như ta nhớ không lầm, cha của bà là bá tước Parkinson đi.” Edward nói, “Ta nhớ bá tước Parkinson là một cao thủ đánh bài, bà có kế thừa thiên phú của cha mình không?”
Lily vợ Orlando do dự một chút, tựa hồ không hiểu tại sao vương trữ hỏi đến vấn đề này. Edward không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Đến đây ngồi vào bên cạnh ta đi,” lại đối với những người khác giải thích, “Ngày hôm nay vận may của ta thật quá đen đủi, tìm cao thủ đánh bài để làm tham mưu. Các ngươi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-vuong-quyen/1368633/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.